Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 181: Sính Lễ
Còn ở trong nhà, hai tay nắm chắc thanh kiếm, sắc mặt điềm nhiên, nhưng còn sát khí thì bừng bừng, hắn lao tới bóng đêm rồi chém xuống.
Thế nhưng thứ giống cánh tay, bắt lấy lưỡi kiếm, một âm thanh quen thuộc vang lên:
“Tiểu tử, lần trước là dao, lần này là kiếm, người thực sự muốn khi sư diệt tổ sao.”
Bước ra khỏi màn đêm, một lão già lôi thôi lếch thếch, đầu tóc bù xù, cả người bốc lên đầy mùi rượu, một tay đang nắm lấy thanh kiếm của hắn, một tay đang cầm lấy bình hồ lô, nói xong câu đấy thì một tay buông ra thanh kiếm rơi xuống, tay còn lại thì nắm lấy bình hồ lô tu lấy tu để.
“Sư phụ tha tội, đệ tử mù quáng.” Thanh kiếm sau khi rơi ra thì được hắn bắt lại rồi cất vào trong nhẫn không gian, sau đó liền chắp tay cúi người, cong lưng hành lễ, thành kính đối với Nghiêm lão nói.
Im lặng chẳng nói chỉ tu rượu, hắn cũng chẳng đứng lên chỉ khom lưng giữ nguyên tư thế hành lễ, rượu từ trong bình dường như vô tận uống mãi chẳng hết, sau một lúc Nghiêm lão mới ngừng lại đậy nắp dắt hông rồi nói:
“Ta đã nói giữa chúng ta không cần phải thế mà tiểu tử thối, hơn nữa việc hôm nay ngươi không có tội, ta ẩn giấu mà ngươi biết được thì lại tài quá, thế nào thời gian ở trong ngục vui chứ?”
Ban đầu thì còn nghiêm túc như là trưởng bối đối với tiểu bối, rồi về sau khi gần cuối thì lại bắt đầu giở cái giọng trêu trọc, tủm tỉm cười mà nói, nghe vậy hắn cũng chẳng đáp lại điều gì chỉ im lặng khom lưng.
Thấy hắn như thế Nghiêm lão lại có vẻ bực tức, hờn dỗi giống như mấy đứa trẻ con mà nói tiếp:
“Đúng là hai tên sư huynh, sư đệ, chẳng biết hai đứa có gặp nhau chưa nhưng tên nào cũng giống như tên nào, đều là một cái vẻ nghiêm túc, cười với nữ nhân thì được còn đối với sư phụ nó thì không, đúng là nghiệt duyên, nghiệt duyên khi ta thu hai đứa ngươi làm đồ.”
Nói xong Nghiêm lão lại thở mạnh một cái giống như thể là mình đang hậm hực bực tức rồi tay lại lấy ra cái bình hồ lô rượu dắt bên hông, mở nắp tu ừng ực.
Đợi mãi cho đến khi Nghiêm lão uống xong, hồ lô lại được dắt ngang hông, lúc này vẫn đang khom lưng hành lễ Minh Triết hắn mới điềm nhiên hỏi:
“Không biết hôm nay sư phụ đến nhà đệ tử có điều gì cần chỉ bảo ạ?”
Nghe thấy thế đang lúc hậm hực Nghiêm lão hắn thuận tay gõ đầu Minh Triết một cái, không biết là có đâu đớn hay không nhưng Minh Triết hắn vẫn chẳng kêu tiếng nào, thấy thế càng thêm hậm hực Nghiêm lão mới cất tiếng nói:
“Sư phụ đến nhà đệ tử giờ bị cấm sao, hay là giờ có nữ nhân rồi thì quên sư phụ già, đúng là tiểu tử thối mà, cả sư huynh lẫn sư đệ đều như vậy, ta đúng là nghiệt duyên khi thu hai đứa ngươi về làm đồ.”
Hậm hực rồi thân thở, thấy hắn vẫn vậy chẳng đổi, khom lưng, cúi người lúc này Nghiêm lão hắn mới từ trong nhẫn không gian lấy ra một quyển sách cũ rồi nói:
“Nhà gái có nhờ ta đưa cái này cho ngươi, là món quà đặc biệt mà lục trưởng lão dành tặng, nó là kỷ vật để đời, chỉ có một và duy nhất, ừm, nếu không tính bản sao, nhưng chúng ta sẽ không nói sâu về chuyện đấy.”
“Cầm lấy đi, đây là quyển sổ chép tay đã đi theo lục trưởng lão kể từ khi nàng bắt đầu luyện độc, trong này chứa toàn bộ những kinh nghiệm, kiến thức, ký ức, kỷ niệm của nàng về độc dược cho đến tận bây giờ, cứ yên tâm vì chính tay ta đã kiểm tra xem quyển sổ này có nguy hiểm hay không rồi.”
Nghe thấy Nghiêm lão hắn nói thế đang từ khom lưng hành lễ hắn đứng thẳng lưng lên, hai tay cầm lấy quyển sách rồi nói:
“Cảm ơn sư phụ đã vất vả, có dịp đệ tử sẽ đến gặp lục trưởng lão để nói lời tạ ơn.”
Lấy tay xoa lấy đầu hắn sau khi nghe hắn nói xong mỉm cười Nghiêm lão nói:
“Ngươi có lòng như thế là tốt, nhưng không sao ta đã thay ngươi nói lời cảm ơn rồi, nếu ngươi muốn thì cảm ơn nàng sau cũng được.”
“Vâng thưa sư phụ.” Kiểm tra qua một lần như một đứa trẻ có được món đồ chơi mới sau đó mới cẩn thận cất vào nhẫn không gian.
Nghiêm lão thấy thế mỉm cười rồi nói:
“Tiểu tử thối sao ngươi phải vội vàng thế, hay là sợ sư phụ sẽ động tay động chân gì.”
Nghe Nghiêm lão nói thế hắn chẳng đáp lại, cũng chẳng mỉm cười, chỉ điềm nhiên lặng nhìn.
Nghiêm lão sau khi lại nhìn thấy ánh mắt đấy của hắn thì lại bật cười, quơ tay với xuống hông phải định lấy cái bình hô lô ban nãy, nhưng chẳng biết nghĩ cái gì lại quơ tay sang bên trái lấy một cái bình hồ lô khác nhỏ hơn đưa cho hắn rồi nói:
“Dù sao thì nhà gái cũng đã có quà nhà trai cũng phải có quà chứ, cầm lấy, nhớ chỉ được ném ra một viên khi gặp hiểm cảnh thôi.”
Nắm lấy bình hô lô, nói một lời cảm ơn, kiểm tra qua qua sau đó cất vào trong nhẫn không gian, Nghiêm lão thấy hắn lại như thế cũng chỉ mỉm cười tu rượu.
Thế nhưng khi hai thầy trò đang việc ai nấy làm, một người tu rượu, một người xếp đồ vào trong nhẫn không gian thì từ đâu một luồng khói trắng bay đến bao phủ khắp căn phòng, một tay đang tu rượu Nghiêm lão vội dùng để che cho hắn, tay còn lại dơ ra, một quả cầu tròn xuất hiện hút lấy toàn bộ khói vào rồi đóng chặt lại, mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá quá nhanh thậm chí đến cả một tên Tẩy Trần cảnh như Minh Triết hắn hiện giờ còn chưa kịp ý thức được gì.
Khói sau khi bị hút vào quả cầu thì lập tức phát nổ, nguy hại thì không có nhưng tiếng vang đã đánh động đến một số người, mắt đã mở, chân tay muốn động chẳng biết vì sao lại thôi, khép mắt lại tiếp tục tu luyện mặc kệ sự đời.
Trong quả cầu vô số khói liên tục phát nổ, không giây, không phút nào ngừng nghỉ, tuy không phá được quả cầu, nhưng âm vang rất to, to đến nỗi hắn phải sử dụng cả Cấm Âm trận vừa mới được bố trí trong nhà để ngăn cho âm thanh tán ra ngoài.
Sau mười phút khói ngừng phát nổ, mọi thứ tan biến, lúc này quả cầu mới chậm rãi mở ra, Vĩnh Hoa nàng cũng từ trong đó lao ra, thấy Nghiêm lão đang một tay bảo vệ Minh Triết khí cũng dùng để bịt hai tai, Vĩnh Hoa nàng mới ngạc nhiên đến sững sờ, khom lưng cúi mình thành kính nói:
“Tiền bối cho đệ tử xin lỗi, đệ tử không biết đó là ngài, mong ngài tha lỗi, thứ tội.”
Nghiêm lão hắn thấy thế mỉm cười rồi nói:
“Không sao, không sao, trong chuyện này con không có tội, không cần phải tự trách mình.”
Quay đầu nhìn về Minh Triết phía sau với một ánh mắt trẻ con gian xảo, rồi quay sang nhìn Vĩnh Hoa phía trước Nghiêm lão hắn sau khi nói xong câu trước mới mỉm cười, với một cái giọng hiếm lạ, trêu ghẹo hướng về nàng mà nói:
“Mà con cũng phải đổi cách xưng hô đi, ân sư như cha, tiểu tử này ta thu làm đồ, vậy con làm nữ nhân của nó thì phải con gọi ta là?”
“Vâng thưa cha chồng.” Vĩnh Hoa bị Nghiêm lão trêu ghẹo như thế, nhìn về hướng Minh Triết rồi líu nhíu nói.
Nghiêm lão hắn thấy thế mỉm cười rồi đáp lại:
“Cha chồng thì hơi cứng tai quá, lần sau cứ gọi là bố chồng là được rồi, nào xưng hô lại nào.”
Nghiêm lão hắn đang trêu đùa vui vẻ, Vĩnh Hoa nàng nghe xong nhìn về hướng Minh Triết hắn thì càng thêm ngượng, bỗng sắc mặt của Nghiêm lão thay đổi trong thoáng chốc đang từ vui vẻ thành căng thẳng sau đó lại trở thành bình thường, từ trong nhẫn không gian lấy ra một bình thuốc nhỏ đưa cho Vĩnh Hoa nàng rồi nói:
“Hôm nay gọi một tiếng cha chồng là ta vui rồi, lần sau khi hôn lễ gọi một tiếng bố chồng là ta còn vui nữa, hôm nay ta đưa cho tiểu tử ấy quà của nhà gái, không chịu kém cạnh nhà trai cũng có quà, thuốc này chỉ uống trong hiểm cảnh, quà đã đưa tặng, hai đứa trò chuyện ta đi đây.”
Nói xong chẳng biết có chuyện gì Nghiêm lão hắn biến mất luôn.