Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 182: Giải Vây
Sau khi Nghiêm lão biến mất, hai người chỉ nhìn nhau, nàng nhìn hắn, còn hắn chỉ điềm nhiên nhìn nàng, một ánh mắt đơn giản như mọi ngày nhưng hôm nay chẳng biết tại sao khi nhìn vào đôi mắt ấy của hắn nàng cảm giác như nàng là một người xa lạ vậy, một người khách lạ vô tình chạm mặt, một đôi mắt điềm nhiên đến vô cảm.
Khi ánh nắng chiếu qua những khung cửa sổ hòng xua đi bóng đêm, hắn lại quay lưng chậm rãi tìm về bóng tối, thấy vậy nàng vội chạy đến ôm lấy thân thể của hắn từ đằng sau trước khi hắn hoàn toàn ngã vào, đang từ vui vẻ ngượng ngùng Vĩnh Hoa sau khi bị trêu chọc giờ chẳng biết là nghĩ tới vấn đề gì lại dần trở nên buồn bã rồi nói:
“Chuyện năm đó có lẽ không chỉ có mình Vạn Ly tỷ ấy quay về với nỗi ám ảnh, mà có lẽ những người còn sống quay về trong năm đó đều mang trong mình một ám ảnh.”
Lời nói càng chậm giọng nói càng buồn, Vĩnh Hoa nàng chậm rãi nói tiếp:
“Có lẽ năm đó nếu như bốn người phối hợp quần công thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng ta của năm đó đã quá sợ hãi, quã sợ hãi trước những gì mà bản thân đã chứng kiến nên ta đã ôm lấy Vạn Ly nàng mà bỏ chạy, tận mắt chứng kiến cảnh hai người đồng đội bị moi tim móc họng mà c·hết giống như là Vạn Ly tỷ nhưng ta không quá mức giằn vặt bản thân mình vì chuyện ấy, mà cho đến nay có một nỗi ám ảnh mà người đàn ông kia đem lại luôn cuốn lấy ta khiến cho ta chẳng còn dám liều mình khi chạm mặt với nó, một nỗi ám ảnh về c·ái c·hết.”
Giọng nói dần trở nên ngập ngừng, hắn cảm thấy sau lưng áo có chút ươn ướt, nhưng nàng vẫn mặc kệ mà nói tiếp:
“Ta, ta xin lỗi vì đã chạy, đáng lý ra ta nên ở lại, đáng lý ra một kẻ có tu vi cao hơn phải bảo vệ, đáng lý ra nữ nhân phải chiến đấu cùng với nam nhân của mình khi có giặc tới, nhưng ta đã rất sợ, ta đã rất sợ, mỗi khi tiếp xúc với thứ đấy làm ta nhớ tới người đàn ông đấy, làm ta nhớ tới nỗi ám ảnh về c·ái c·hết mà ông ta mang lại, làm ta nhớ lại năm đó khi mà c·ái c·hết luôn đuổi theo sau lưng, làm ta nhớ lại năm đó khi mà ta chỉ cần chạy chậm hay là nghỉ một chút thôi là hắn có thể bắt được, ta đã sợ, rất sợ.”
Nước mắt càng thêm nhiều sớm đã ướt hết lưng, tay ôm càng chặt, khuôn mặt đỏ ửng cả người run run, nàng chỉ biết khóc, vừa khóc vừa nói:
“Ban nãy cũng như năm đó nhưng thứ ở trong nhà trong hôm nay nó còn mang lại nỗi sợ lớn hơn gấp tỷ lần so với nỗi sợ mà người đàn ông đó mang lại, ta vốn tưởng thời gian trôi qua ta đã mạnh mẽ hơn, ta đã tưởng tu vi tăng cao giờ ta đã không cần phải sợ thứ đấy nữa, nhưng ta đã nhầm, dù thời gian có trôi qua thì ta vẫn vậy, ta đã quá sợ hãi, ta đã quá kh·iếp sợ, ta vẫn là một cô gái như thế, ta vẫn là một kẻ hèn nhát rồi bỏ lại chàng.”
Chậm rãi tháo lỏng tay nàng ra xoay người lại ôm lấy nàng, nước mắt nước mũi của cô gái nhỏ chẳng thể kiềm chế được mà cứ ào ào chảy ra, nàng rốt cuộc là đang khóc vì điều gì, nàng khóc vì nỗi ám ảnh quay lại nhưng lần này nó còn kinh khủng hơn lần trước nên nàng đã sợ hãi rồi khóc sao, hay là nàng đang khóc vì hối hận khi đã quá sợ hãi rồi bỏ rơi hắn một mình lại với kẻ thù còn bản thân thì bỏ chạy, chẳng thể biết, chẳng thể rõ được nàng đang khóc vì điều gì, nhưng có lẽ là Minh Triết hắn biết được nàng đang khóc vì điều gì, một tay lau đi những giọt nước mắt nhưng nó cứ chảy mãi không thôi, tay còn lại cứ ôm chặt lấy eo của nàng.
Nước mắt không phải là của kẻ l·ừa đ·ảo, nỗi buồn này chẳng thể giấu được ai, nếu nói nàng đinh diễn xuất để qua mặt, vậy kinh nghiệm hắn chắc có lẽ để chưng rồi.
Nàng cứ khóc, khóc mãi, khóc mãi chẳng ngừng, hai tay ôm chặt lấy người, đầu tựa vào vai mà khóc, đón chào nhà mới bằng bình minh và nước mắt, cứ như thể là một đứa bé mới chào đời.
Mãi cho đến khi tiếng khóc bắt đầu bớt dần hắn mới chậm rãi mà cất tiếng nói:
“Sợ hãi rồi bỏ chạy trước c·ái c·hết thì có gì đâu là xấu, năm đó chung quy nàng chắc cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, còn bây giờ cũng chỉ là cô thiếu nữ mười tám, ta đã đi nhiều nơi chứng kiến nhiều điều, trong những tình huống liên quan giữa sống và c·hết nàng chẳng thể tưởng tượng được con người sẽ điên loạn đến mức độ nào đâu, nên sợ hãi rồi bỏ chạy cũng chẳng quá xấu, hơn nữa chẳng phải là nàng đã tiến bộ rất nhiều rồi sao, năm đó c·ái c·hết đã khiến cho nàng sợ hãi rồi bỏ chạy, năm nay c·ái c·hết còn kinh khủng gấp nhiều lần ấy vậy mà cũng chỉ có thể khiến nàng sợ hãi rồi bỏ chạy thôi đấy chẳng phải là tiến bộ, nàng chẳng qua là thứ thấy còn thiếu, trải nghiệm chưa nhiều nên mới vậy mà thôi, cứ theo đà tiến bộ này thì tương lai có lẽ nàng sẽ chẳng còn sợ hãi nữa mà sẽ ra những quyết định đúng đắn với hoàn cảnh hơn.”
“Nhưng ta đã bỏ lại chàng mà chạy, đấy liệu có phải là quyết đinh đúng đắn không, đáng lẽ ra ta nên ở lại chiến đấu vì tu vi cao hơn đáng lẽ ra ta nên bảo vệ chàng.” Mặc cho hắn đã an ủi, nhưng nàng vẫn buồn rầu mà khóc, vừa khóc vừa nói.
Nghe vậy hắn cũng chẳng có chút nào khó chịu, điềm nhiên từ tốn chậm rãi mà nói:
“Nàng đừng nên tự oán mình như vậy, chẳng phải là lúc đấy ta bảo nàng đi hay sao, nếu như hôm nay không phải sư phụ mà là địch đến á·m s·át, thì nàng không chạy ai báo thù, vì địch nếu biết đôi ta ở cùng nhau mà á·m s·át tức là đã tự tin g·iết được hai người, ta là chân chạy chậm ta cản trước, tuy chẳng cản được bao lâu nhưng đủ để nàng đi báo tin, lúc đấy người đến thù mới báo, hơn nữa nàng nghĩ thế nào khi mà bảo địch đến đôi ta cùng chiến hay là nàng sẽ bảo vệ ta, liệu nàng nghĩ ta sẽ để cho nữ nhân của ta liều mạng bảo vệ, nên nhớ dù cho ta của hiện tai tu vi thấp hơn nhưng chừng nào nàng còn là nữ nhân của ta ta sẽ xem xét rồi bảo vệ nàng.”
Nghe vậy đang khóc nàng lại bỗng dưng bật cười, nước mắt dần vơi vơi bớt rồi ngừng chảy, điệu cười xinh đẹp lại nở rộ ra trên khuôn mặt xinh đẹp với hai mắt vẫn còn đang ướt thẫm lệ giống như là bầu trời trong xanh tươi mát sau cơn mưa.
Hai tay đang từ ôm người chuyển qua kéo lấy hai bên má của hắn mà nói:
“Chàng có thích chơi đùa với cảm xúc của ta không? Có thích làm ta từ cao hứng rồi lại tụt không? Xem xét là xem xét cái gì tại sao không phải là ta sẽ bảo vệ nàng thôi mà lại phải thêm từ xem xét vào nữa làm gì? Vậy chàng có ý gì có bảo vệ ta không?”
“À điều đó thì còn tùy vào từng trường hợp.” Minh Triết hắn nghe vậy thì chậm rãi đáp.
Thế nhưng nghe xong câu đấy của hắn thì hai tay nàng đã kéo mạnh lấy hai má của hắn trẻ con mà nói:
“Trường hợp là trường hợp gì, chàng có thích lan man để lảng tránh câu hỏi không?”
“Tùy vào từng trường hợp mà ta sẽ cứu nàng, nhưng hi sinh thân mình để bảo vệ tính mạng cho nàng cũng chẳng phải việc khó.” Tuy hai má bị véo đến đỏ ửng nhưng hắn vẫn chỉ chậm rãi mà nói.
Nghe hắn nói như vậy nàng mỉm cười, khuôn mặt chẳng biết có ý thức được hay không đã thoáng chút đỏ ửng rồi nói:
“Cảm ơn chàng.”