Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 183: Xưng Hô

Chương 183: Xưng Hô


Sau khi nàng nói xong câu đấy thì khuôn mặt dịu lại, vui vẻ hẳn lên, chỉ trừ đôi mắt vẫn còn đỏ hoen vì khóc thì mọi thứ dần trở lại bình thường, thấy hắn mãi mà chẳng buông ra nàng mới có chút gì đấy ngượng ngùng xen lẫn vui vẻ mà dịu dàng nói:

“Chàng có thể buông ta ra được không, giờ trưa cũng sắp tới chúng ta nên chuẩn bị đồ ăn đi thôi.”

Nghe nàng kiếm đại một lý do mà nói khiến cho hắn phải bật cười rồi đáp lại:

“Bây giờ mới là buổi sáng, mặt trời còn vừa mới lên, ta với nàng đã ăn sáng đâu mà đòi ăn trưa.”

Nghe hắn khéo léo vạch trần việc nàng kiếm tạm một lý do để thoát khỏi cảnh ngượng ngùng càng làm cho nàng ngượng ngùng thêm mà có chút lắp bắp nói:

“Thì, thì chúng ta đi ăn sáng.”

Nói xong hai tay liền buông ra chống ở trước ngực hắn đẩy mạnh vừa đẩy vừa ương ngạnh với cái mũi vẫn còn xụt xịt mà nói:

“Mau mau thả ta ra, tên nam nhân thối, chàng muốn ôm cả buổi sáng à, không sợ bụng đói sao, mau mau thả ta ra.”

Nàng cũng chẳng dám vận lực quá mạnh vì sợ sẽ làm hắn đau, còn hắn thì sau khi bắt được điểm này càng cố gắng ôm chặt nàng vào lòng vừa ôm vừa trêu đùa nói:

“Ân sư như cha, ban nãy nàng vừa gọi sư phụ ta một tiếng cha chồng, thế theo lẽ thường thì nàng phải gọi ta là gì? Thưa nương tử.”

“Đừng hòng tên nam nhân thối gian xảo.” Hai tay thì cố gắng chống cự, luôn luôn phải cố gắng để không vận lực quá mạnh tránh làm hắn đau, trong đầu đã ngay lập tức nhận ra mưu kế gian xảo của hắn mà phình mồm trợn má trẻ con nói.

Nàng càng cố gắng chống cự thì hắn ôm nàng càng chặt, càng bị hắn ôm nàng càng tức, hai má đã phình to đến nỗi muốn nổ cả má ra rồi, rất muốn đẩy hắn ra nhưng nàng chẳng dám vì nếu nàng chỉ vận lực mạnh chút thôi là hắn có thể b·ị đ·au, đến một lúc không chịu được nữa, hai tay vẫn phải chống cự nhưng miệng thì lại trẻ con mà nói:

“Ngươi đừng có hòng tên nam nhân thối gian xảo, ngươi có bỏ ta ra ngay không, hôn lễ còn chưa tổ chức, khuyên tai ta còn chưa được nhận, đừng mơ ta gọi ngươi một tiếng chồng ơi, mau bỏ ta ra tên nam nhân thối gian xảo, mà ngươi cũng đừng hòng gọi ta một tiếng nương tử khi mà khuyên tai ta còn chưa được có tên nam nhân thối.”

Nghe nàng nói vậy xong hắn cũng chẳng ép nàng nữa, kéo một lần thật mạnh c·ướp lấy đôi môi của nàng sau đó lại nhẹ nhàng buông ra, ngay lúc nàng còn đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ thì hắn đã nắm lấy đôi tay của nàng rồi dắt nàng vào bếp vừa đi vừa nói:

“Vậy được những chuyện đấy tương lai sẽ tính sau còn bây giờ vào bếp thôi, nàng hẳn cũng đã đói rồi ta sẽ làm cho nàng một cái gì đấy.”

Đang từ một cô gái trẻ con cá tính sau khi nghe hắn nói xong bụng nàng liền khẽ kêu lên khiến cho khuôn mặt xinh đẹp có chút xấu hổ, biến lại thành một cô gái nhu hòa ôn thuận đi theo hắn vào bếp.

Trong căn bếp đã được tân trang lại với đầy đủ mọi đồ dùng dụng cụ nấu ăn hơn nữa tất cả đề là đồ chất lượng tốt nhất khiến cho hắn còn có chút ngạc nhiên quay lại nhìn Vĩnh Hoa nàng những sau khi nhìn nàng cũng bất ngờ chẳng kém hắn lại quay đầu về phía căn bếp.

Buông tay nàng ra hắn bắt đầu kiểm tra mọi thứ trong căn phòng này, từ dao, từ thớt, cho đến nồi, niêu, xoong, chảo, … tất cả mọi thứ trong căn bếp này đều được hắn kiểm tra qua một lần.

Căn nhà sau khi được xây lại thay đổi khá nhiều, từ cấu trúc đến nội thất đều được sắp xếp sẵn hơn nữa đều là hàng mua mới và chất lượng tốt hết khiến cho hắn cũng phải bất ngờ, nhưng thứ khiến hắn ngạc nhiên nhất vẫn là căn bếp này, mặc dù nội thất có khác biệt phòng ốc hóa rộng hơn nhưng tất cả đều được bố trí như ban đầu như cái ngày mà hắn còn ở với Cẩn Y.

Có lẽ đây là món quà từ trưởng bối, là sư phụ hay là vị sư huynh thần bí của Minh Triết, chẳng ai biết, nhưng tại sao khi tất cả mọi thứ đều thay đổi chỉ riêng căn bếp nơi Cẩn Y thường dành thời gian để nấu nướng lại được sắp xếp như cũ rốt cuộc đây là ẩn ý gì?

Sau khi kiểm tra căn bếp xong hắn mới nhận ra đồ ăn trong nhà đã hết rồi, điều này là điều bình thường nhưng còn đồ ăn trong nhẫn không gian những nguyên liệu cần thiết để nấu nướng cũng hết, kiểm tra xong hắn quay sang phía Vĩnh Hoa mà nói:

“Đáng tiếc mặc dù dụng cụ có tốt nhưng nguyên liệu cũng đã hết rồi ta với nàng cũng chẳng muốn chịu đói vậy chúng ta sẽ chia ra ta một đường đi mua thịt, nàng một đường đi mua rau cùng mấy thứ khác mà nàng thích được chứ.”

Đang ngắm nghía những dụng cụ trong nhà bếp Vĩnh Hoa nghe vậy liền đáp lại:

“Tại sao không phải là chúng ta đi cùng nhau hay chàng muốn giữ bí mật.”

Minh Triết hắn nghe vậy điềm nhiên từ tốn đáp:

“Nếu ta muốn giữ bí mật chuyện đôi ta thì ban nãy khi đi ra khỏi chỗ đó ta với nàng đã là người ra trước kẻ ra sau rồi, còn nếu đi chung ta nghĩ là bữa sáng khó tránh khỏi biến thành bữa trưa mất.”

Vĩnh Hoa sau khi vừa nghe hắn nói vừa ngắm nghía dụng cụ làm bếp, lúc hắn mới vừa dứt câu thì nàng lại bật cười rồi đáp lại:

“Cũng phải chúng ta mà đi chung bây giờ thì khó tránh khỏi việc bữa sáng thành bữa trưa mất, thế chàng muốn mua gì ta đi mua luôn cho nhanh.”

“Không.” Hắn lắc đầu rồi nói, sau đó vẫn là cái vẻ điềm nhiên nhìn nàng rồi nói tiếp:

“Nếu nàng đi mua luôn thì sẽ nhanh thật nhưng lúc đấy ta sẽ làm gì, hãy cứ chia ra như ta nói, ta đi mua thịt, nàng đi mua rau cùng với những thứ nàng thích.”

Nói xong còn chẳng để nàng đáp lời hắn đã lấy ra từ trong nhẫn không gian một lượng lớn linh thạch đưa cho nàng.

Cầm lấy cái túi bao thạch nặng trĩu trên tay nàng bật cười ngó mắt vào trong túi rồi sau đó nói:

“Có được không đấy, đưa cho ta nhiều tiền thế này, đây chẳng phải là một nửa số linh thạch mà chàng đang có sao?”

Nghe nàng nói vậy thì hắn từ tốn đáp:

“Không sao, đây là mua cho chúng ta ăn, mà nàng cũng chẳng dùng hết dư bao nhiêu thì cứ trả lại cho ta là được.”

Nhìn hắn vẫn điềm nhiên như thế nàng không nhìn được mà trêu ghẹo hỏi:

“Không sợ, ta lấy hết rồi bỏ chạy sao?”

Nghe nàng nói thế hắn vẫn điềm nhiên lặng nhìn nàng rồi đáp:

“Không sao ta có thể tin tưởng nàng mà, hơn nữa nếu có chuyện gì không may xảy ra thì ta cũng có thể báo cho mẹ vợ.”

“Ngươi, ngươi, ngươi.” Nghe thế đang từ trêu chọc hóa thành giận dỗi phình mồm trợn má, vung tay dậm chân, miệng chỉ nói được vài tiếng “ngươi, ngươi, ngươi” rồi bước ra ngoài, sau khi ra gần đến cửa còn không quên trẻ con nói vài câu:

“Ngươi đừng sớm kêu sư phụ ta là mẹ vợ, hôn lễ còn chưa tổ chức, khuyên tai còn chưa được nhận ngươi đừng hòng.”

Nói xong mở cánh cửa ra, bước ra ngoài, khi cánh cửa chậm rãi khép lại nàng đã biến mất.

Còn hắn sau khi nàng rời đi, cánh cửa chậm rãi khép lại thì cũng chưa vội tắt đi Cấm Âm đại trận, chậm rãi đi dạo, đảo quanh, ngó nghiêng, kiểm tra căn nhà, từng cái đệm được lật lên, từng cái tủ được mở ra, từng ngõ ngách được ngó vào, rất cẩn thận và tỉ mỉ sau khoảng mười phút tất cả mọi ngõ ngách trong căn nhà đều đã được rà soát xong hắn mới rửa đôi tay chậm rãi bước ra ngoài.

Chương 183: Xưng Hô