Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 184: Chuẩn Bị

Chương 184: Chuẩn Bị


Sáng nay là một trời nắng đẹp, dạo bước trên đường ghé qua Túy Hương lâu bỏ linh thạch ra để mua ít thịt sau đó chậm rãi đi về, Ngự Lang tông hôm nay vắng vẻ, loáng thoáng mới thấy một hai người trên đường, dường như người nào người nấy cũng đang bận công việc riêng, gần về đến nhà thì cũng gặp Vĩnh Hoa, nắm tay dạo bước trở về nhà.

Cả hai cùng đặt những đồ đã mua lên bàn, nhìn một vài món đồ mà nàng mua hắn mới từ tốn hỏi:

“Nàng chỉ mua thế này thôi à?”

Nghe vậy Vĩnh Hoa nàng đang sắp xếp đồ lại cho cẩn thận thì cười đáp:

“Vâng, chỉ thế này thôi, mai những người cung cấp đồ ăn cũng sẽ đem nguyên liệu đến, đằng nào linh thạch cũng đã trả mua nhiều làm gì, hơn nữa số này là đủ để cho một ngày rồi.”

Nói xong nàng lại nhớ ra điều gì đấy lấy từ trong nhẫn không gian ra một túi bao thạch đầy ự, đưa cho hắn rồi nói:

“Linh thạch của chàng, mau cầm đi.”

Cầm lấy túi bao thạch lên tay hắn lắc lắc ngó qua kiểm tra cái rồi lại cất vào trong nhẫn, hành động này của hắn thì chẳng che dấu nên cũng chẳng qua mắt được nàng, nhưng nàng cũng chẳng quan tâm điều đấy chỉ tập trung xếp gọn đồ ăn.

Cất túi bao thạch vào nhẫn hắn cũng theo đó mà phụ giúp nàng sắp xếp, đồ cũng chẳng quá nhiều sắp xếp một lúc là cũng gọn, sau khi sắp xếp xong hắn bắt đầu chọn những thứ cần chọn rồi nấu nướng.

Hắn làm chính nàng làm phụ, ban đầu thì nàng cũng chẳng biết hắn đang làm món gì nên nàng cũng chỉ biết phụ theo hắn cần gì thì nàng giúp đấy, về sau sau khi biết hắn cần nấu món gì, do một tay của hắn sau ban nãy mới dùng chiêu kia xong nên đau, không tiện dùng, thế nên lại chuyển từ hắn là chính sang làm phụ, còn nàng từ phụ lên làm chính.

Khéo tay hay việc từ sau khi đổi vị trí chẳng mấy chốc một hai món nữa cũng đã làm xong, đứng một bên phụ giúp nàng rửa bát đĩa, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp khi mà nắng sớm chiếu vào, bỗng trời tối sầm lại, hình ảnh nữ tử Cẩn Y hiện ngay trước mắt hắn, tay vừa mới kịp ôm đầu, hai chân hắn đã mềm nhũn mà gục xuống.

Thấy vậy đang rửa chén đĩa Vĩnh Hoa giật mình vội kéo hắn dậy, khuôn mặt có chút lo lắng, nhưng khi hắn tỉnh táo thì lại mỉm cười rồi nói:

“Đói quá rồi nên không muốn rửa bát nữa phải không?”

Hắn nghe vậy thì khẽ nhếch môi lên cười rồi chậm rãi tự đứng dậy, ổn đinh nàng lại rồi tiếp tục cùng nàng rửa nốt chén đĩa, sau khi xong việc hai tay đều đã được lau xong cả hai người mới chậm rãi ra ăn.

Bữa ăn tĩnh lặng chẳng ai nói với ai một lời nào cả, sau hồi lâu trầm ngâm im lặng như đang suy nghĩ một vấn đề gì đấy Vĩnh Hoa nàng mới cất tiếng rồi hỏi:

“Về vấn đề chuyện ấy, chàng chẵng lẽ không có một chút nghi ngờ về những lời ta nói sao, rằng nếu không tính chàng thì có lẽ cũng chỉ mới làm có mười lần?”

“Tại sao ta lại phải nghi ngờ?” Ăn xong miếng thức ăn hắn điềm nhiên đáp lại rồi chậm rãi gắp thêm miếng nữa.

“Tại sao chàng lại không nghi ngờ?” Vĩnh Hoa nàng nghe hắn nói như thế liền đáp lại ngay.

Nghe nàng nói như thế hắn cũng chẳng vội trả lời ăn xong miếng thịt, gắp thêm miếng rau rồi sau đó mới nói:

“Nếu như là nữ nhân khác nói với ta câu này, có lẽ, ta còn bán tin, bán nghi, nhưng còn nàng, cái dáng vẻ lóng nga lóng ngóng, đứng còn chẳng nổi ngồi còn chẳng xong, mấy lần còn suýt chút nữa thì ngã, nếu không phải là trinh tiết nàng đã mất ta còn tin đấy là lần đầu.”

Phình mồm trợn má, tức giận xấu hổ sau khi nghe hắn nói, ngay khi hắn vừa nói xong nàng liền đáp lại ngay:

“Ngươi, ngươi, ngươi, cái đồ, cái đồ, cái đồ, nam nhân thối d·â·m tặc tám tuổi đi lừa con gái nhà lành dụ dỗ tiểu thư đài các c·h·ế·t tiệt.”

Khẽ cười sau khi nghe nàng nói hắn liền đáp:

“Mau mau ăn thôi, ngoại hiệu nàng đặt cho ta càng thêm dài sớm có ngày hết cả hơi mà chẳng đọc xong nổi ngoại hiệu.”

Tức giận rồi gắp ăn như thuồng luồng, sau khoảng chừng vài phút nàng bình tĩnh lại nhìn hắn vẫn điềm nhiên như thế thì có đổi chút chủ đề mà nói:

“Nếu như tính cả hôm nay thì chàng cũng chỉ còn có ba ngày nữa đến khi chỗ kia mở ra, chàng cũng nên bắt đầu chuẩn bị, hơn nữa ở nơi đó tu vi bị giới hạn, cao hơn không vào được, thế nên dù muốn nhiều người cũng chẳng thể vào, ta đã chuẩn bị cho chàng những đan dược tốt, hơn nữa ở trong nhẫn còn có những thứ ta chuẩn bị từ trước mà chàng không dùng, nếu không che dấu chàng đã đạt giới hạn nên tạm thời đừng tu luyện tiếp.”

“Hơn nữa ta sẽ ở với chàng trong hôm nay thôi hai ngày kế tiếp ta cũng cần phải đi tu luyện, phải tranh thủ thời gian để bỏ xa chàng, nếu không lười biếng rồi để chàng bắt kịp thì ta có lẽ đêm ngày bị hành hạ muốn đứng cũng chẳng nổi mất.”

Hắn nghe vậy chỉ mỉm cười rồi nói:

“Vậy hãy tranh thủ trân quý từng phút giây.”

Nói xong hắn cùng nàng lại im lặng, tiếp tục ăn uống, đồ ăn được nấu cũng chẳng nhiều vừa đủ nên hai người ăn là hết, ăn xong bát đĩa cả hai cùng rửa, xếp gọn rồi hong khô.

Cùng nhau dạo chơi quanh nhà, cùng nhau ngắm nghía từng góc, nhà thì đã được sửa nên không cần phải lau, nội thất thì đã được xếp gọn nên không cần phải thay đổi, với Cấm Âm đại trận được mở ra hai người cả ngày lẫn đêm chỉ có dạo chơi quanh nhà.

Môi kề môi, xác thịt kề xác thịt, va chạm thân thể, hòa quyện vào nhau, sau cả một ngày lẫn đêm dài không phút giây nào ngơi nghỉ Vĩnh Hoa nàng đúng như lời nói sau khi mặt trời của ngày hôm sau sáng lên đã rời đi rồi.

Cánh tay đau đã khỏi lại, Vĩnh Hoa nàng cũng đã nhận thấy điều này từ lâu nhưng có lẽ nàng biết nó sẽ sớm khỏi lại thôi nên cũng chẳng có nói nhiều, chậm rãi gấp gọn chăn rồi rời khỏi giường, mở toang mọi cánh cửa ra cho cái mùi ấy bay đi mất, có vẻ như trước khi đi nàng đã dọn dẹp nên hẳn chẳng cần phải xử lý nhiều, chỉ cần quét dọn qua là được.

Quét dọn xong thì bắt đầu chuẩn bị, lấy ra những sách vở và dược liệu, mùi bay đi hết thì chậm rãi đóng cánh cửa vào, Cấm Âm đại trận lại một lần nữa được mở lên, quên trời quên đất mà nghiên cứu, những kẻ khác có lẽ cũng bắt đầu chuẩn bị hoặc có thể là bắt đầu từ lâu.

Ngự Lang tông vẫn là cái vẻ ấy bình yên sóng lặng, liệu đây là mãi mãi hay là sự bình yên trước cơn bão.

Hai ngày thời gian chẳng nhanh, chẳng chậm, chẳng đợi một ai cứ thế trôi đi, Vĩnh Hoa nàng sau hai ngày dài tu luyện đến gần chiếu tối hôm đó mới chậm rãi mở cửa bước vào.

Nàng cũng có chìa khóa nên chẳng phải ngại hơn nữa chỉ một cánh cửa thôi thì làm sao làm khó được nàng, hai ngày trời dài đằng đẵng tu luyện, quên ăn quên ngủ nàng cảm thấy khoảng cách giữa mình và cánh cửa kia lại thêm gần, đang trong những dòng suy nghĩ thì ngay khi cánh cửa mở ra một mùi hương của vô số loại đan dược, vô số loại thuốc, vô số loại độc pha lẫn vào nhau hòa trộn trong không gian bị giam cầm trong căn nhà ngay lập tức đã phả ra rồi ập thẳng vào mũi nàng.

Mùi hương khiến cho nàng choáng ngợp mà đứng hình, phải mất nửa phút cuộc đời nàng mới định hình lại rồi bước vào nhà được.

Mở toang những cánh cửa đang bị đóng, sau đó tiến đến cánh cửa có mùi hương nồng nặc nhất.

Chương 184: Chuẩn Bị