Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 186: Thật Giả
Tuy hại là thế nhưng cái hại này vẫn nằm trong cái lợi vì nếu như đan được này là loại trăm hại vô lợi thì một người như Minh Triết hắn sẽ không bao giờ nuốt vào.
Sau khi hấp thụ Tĩnh Dưỡng đan người sử dụng sẽ đi vào một trạng thái thư giãn tuyệt đối về cả mặt thể xác lẫn tinh thần, đây là một loại đan dược vô cùng tốt, vô cùng phù hợp cho những người hay mất ngủ, thần kinh dễ bị căng thẳng hay là đang trong trạng thái tinh thần quá tải, căng thẳng quá mức, tuy đan dược chẳng có tính chất gây nghiện và cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến cơ thể gây nên phụ thuộc thuốc, nhưng nhiều người theo thời gian tâm lý trở nên quen thuộc với thuốc và nếu như thiếu thuốc thì họ sẽ lại trở lại trạng thái mất ngủ hoặc dễ bị căng thẳng.
Chín tiếng chẳng phải là quá dài mà cũng chẳng phải là quá ngắn cứ thế nó qua đi, khi hai mắt hắn mở ra tỉnh dậy thì ngoài trời lúc này cũng đã sáng rồi, ngó sang bên cạnh Vĩnh Hoa nàng có vẻ đã rời đi từ lâu, mùi thức ăn thơm lừng từ ngoài cửa bốc vào, chậm rãi gắp gọn chăn gối, sau đó thì tắm rửa rồi vệ sinh cá nhân, tắm xong thay một thân y phục đã được Vĩnh Hoa Nàng gấp gọn rồi xếp sẵn ở cửa, xong việc thì cũng ra ăn sáng luôn.
Bước vào phòng bếp nơi Vĩnh Hoa đang ngâm nga tiếng nhạc, tay thì rửa bát đũa cùng nồi chảo dùng cho việc nấu ăn, ngồi xuống bàn ăn chậm rãi hưởng thụ những đĩa thức ăn thơm lừng được nấu sẵn ở trên bàn.
Hai người chẳng nói chẳng cười, chẳng ai quan tâm đến chuyện của người khác chỉ bận tâm lo chuyện của mình, sau một lúc khi Vĩnh Hoa nàng rửa xong vài cái bát đũa cùng nồi chảo dùng cho việc nấu ăn, lau tay cho khô rồi ngồi xuống bàn lúc này Minh Triết hắn mới nhìn nàng rồi nói:
“Sư tỷ buổi sáng tốt lành, cảm ơn vì đã dọn dẹp bát đũa.”
Vĩnh Hoa nàng nghe vậy thì mỉm cười nhìn hắn có chút trẻ con trêu ghẹo rồi nói:
“Cảm ơn vế đầu còn thiếu vế sau nhé, đồ ăn đâu tự dưng xuất hiện ở trên bàn, chàng có vẻ vẫn còn chưa hết ngái ngủ.”
Nghe nàng nói xong hắn cũng chỉ có mỉm cười chẳng có đáp lại, hai người ai lo việc đấy chẳng ai nói với ai câu nào chỉ lo ăn, thức ăn thơm ngon nhưng cũng chẳng nhiều nên nhanh hết, chỉ trong thoáng chốc mặc dù hai người đều ăn rất từ tốn chẳng có chút vội vàng nào nhưng đồ ăn đã hết sạch.
Không dùng thuật pháp chỉ dùng tay, sau khi ăn xong cả hai cùng nhau bê đống bát đũa đấy vào bồn rửa, tráng qua một cái rồi rời đi, dẫu sao thì cũng sắp đến giờ rồi.
Lau tay cho khô rồi chỉnh lại y phục, hai người song hành chậm rãi bước ra khỏi nhà.
Bình thường cũng chẳng mấy khi dắt tay nhau nên hôm nay cũng chẳng lạ gì, một kẻ thì chắp hai tay ra sau lưng, một người thì thong dong sánh bước nhưng về sau cũng trẻ con bắt chước chắp hai tay ra sau lưng để ghẹo người.
Đi đến một đoạn đường thì nàng dừng lại, chân không đi nữa mà dừng lại, tay nắm lấy áo rồi chỉnh lại y phục cho chàng, sau khi đã làm xong thì mỉm cười vui vẻ nói:
“Thôi ta chỉ có thể đưa chàng đến đoạn đường này thôi, đến đây là giới hạn mà phụ huynh có thể đưa đến rồi.”
Nói xong thì nàng lại cười “khì, khì.” giống như là một đứa trẻ, còn hắn thấy vậy thì mỉm cười rồi điềm nhiên nói:
“Cảm ơn sư tỷ đã vất vả.”
Nghe hắn nói thế xong đang cười “khì, khì” hai tay nàng lập tức véo lấy má của hắn phồng mồm lên rồi hờn dỗi nói:
“Một câu sư tỷ, câu thứ hai cũng sư tỷ, chàng không thể gọi ta là nàng như mọi khi sao?”
Bị kéo má cũng chẳng đau, hỏi thế cũng chẳng hoảng, sau khi nghe xong nàng hờn dỗi nói hắn từ tốn đáp lại:
“Sư tỷ là sư tỷ, Vĩnh Hoa nàng là Vĩnh Hoa nàng làm sao ta có thể xưng hô gọi loạn.”
Càng thêm hờn dỗi hơn sau khi nghe hắn nói, kéo mạnh lấy hai má của hắn rồi nói tiếp:
“Cái gì mà sư tỷ là sư tỷ, Vĩnh Hoa nàng là Vĩnh Hoa nàng, nếu ta không phải là Vĩnh Hoa thì ta là ai, chàng có thích chơi chán rồi thèm phở không?”
Nói xong lại ra thêm sức kéo lấy má của hắn mặc cho việc nó đã xưng đỏ, thế nhưng vẫn như mọi khi hắn vẫn chẳng kêu lấy một tiếng, nhưng khi nàng thấy thế định ra thêm sức một tay hắn đã nắm chặt lấy cổ tay như ngọc của nàng điều này cũng khiến cho nàng bất ngờ, nhìn nàng rồi điềm nhiên chỉ với hai chữ nói:
“Phải không.”
Ngay sau đó chẳng rõ hẵn đã làm gì nàng bỗng nhiên đờ ra hai tay buông lỏng chẳng véo má nữa, tay kia thì vẫn nắm chặt lấy cổ tay còn tay còn lại lúc này đã chộp lấy cổ của nàng, mặc cho hắn bóp nàng cũng chẳng giãy giụa, khuôn mặt cứ đờ ra trong khi đó hắn đang ngày một sát gần, ngay khi đôi môi của hai người gần chạm vào nhau thì có hai bàn tay như ngọc từ trong không khí mọc ra che lấy đôi môi của hai người.
Vĩnh Hoa nàng ngay lập tức từ trong không khí xuất hiện bên cạnh hai người, nhìn khuôn mặt điềm nhiên của hắn khẽ lườm một cái rồi quay sang người Vĩnh Hoa kia phồng mồm véo mạnh lấy hai bên má thế nhưng nàng ấy vẫn chưa tỉnh, tức giận nàng liền hôn luôn lên đôi môi ấy, người Vĩnh Hoa kia sau khi bị nàng hôn lên lập tức tỉnh lại nhìn thấy Vĩnh Hoa nàng xuất hiện thì bật cười.
Như thể là đánh dấu chủ quyền Vĩnh Hoa nàng vừa mới xuất hiện sau khi gọi xong cô gái kia tỉnh thì lập tức ôm lấy hắn, cô gái ấy thấy thế cũng mỉm cười lùi ra để cho đôi tình nhân trò chuyện, ôm lấy người nam nhân của mình vào trong lòng Vĩnh Hoa nàng có vẻ vẫn chưa hết tức giận mà phồng mồm trợn má rồi nói:
“Chàng phát hiện khi nào, làm sao lại biết được tỷ ấy không phải là ta?”
Bị nàng ôm hắn cũng chẳng kháng cự, tuy có chút hơi chặt nhưng hắn cũng vẫn mỉm cười không một lời oán hận, không một sự bực tức, nhìn nàng điềm nhiên nói:
“Ta làm sao không thể phân biệt được đâu là nữ nhân của mình đâu là người khác, mà sáng nay đồ ăn nàng nấu cũng ngon lắm, dành thời gian cho ta vất vả cho nàng rồi.”
Nghe hắn nói thế nàng liền “hứm” lên một cái rồi trẻ con nói tiếp:
“Dẻo miệng, nhưng đừng hòng qua mặt ta, nói mau chàng làm sao phát hiện được, có thích quăng xương cho c·h·ó, dấu thịt cho người không, mau nói, mà ban nãy có phải là chàng định hôn tỷ ấy đúng không, định thừa nước đục thả móc câu đúng không, nói mau.”
Mặc cho nàng liên tục tra hỏi, càng hỏi thì ôm lại càng chặt khiến cho hắn ở một vài thời điểm đau đến mức suýt nữa thì thốt lên thành lời nhưng nàng khi thấy thế thì cũng liền ngừng lại giảm cường độ xuống, tra hỏi thì không được nhưng nàng vẫn mặc kệ tiếp tục hỏi đáp những câu hỏi lo lắng thông thường:
“Đồ của chàng đã chuẩn bị hết chưa, có quên cái gì không, y phục đã đủ chưa, đan dược có thiếu hay không, binh khí có cái nào quên, lương thực dự phòng có đủ hay không, nước uống dự trữ có còn thiếu, …”
Đối với những câu hỏi này của nàng hắn trả lời từng câu một chẳng thiếu một câu nào cả, sau khi trả lời xong còn để cho nàng kiểm tra bên trong nhẫn không gian của mình xem có cái nào còn thiếu cái nào không, có cái nào bị hỏng, cái nào không thể sử dụng được mà bị hắn bỏ xót thì nàng lập tức thay.