Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 187: Cúi Đầu

Chương 187: Cúi Đầu


Đứng ở một bên nhìn đôi nam nữ đang ngươi lo ta lắng cho nhau, sớm đã tháo đi lớp hóa trang Vạn Ly nàng vẫn còn đờ mặt đứng nhìn.

Khí được sinh ra từ những việc ta làm, một người ăn chay làm thiện khi phóng khí ra sẽ tỏa ra một vùng từ trường thoải mái dễ chịu, ngược lại một người suốt ngày g·iết chóc sẽ sinh ra một loại khí được gọi là sát khí, sát khí không được sinh ra cũng không được mạnh lên nhờ vào việc luyện tập mà sát khí sinh ra nhờ vào việc g·iết chóc.

Rút xương, xé da, cắt thịt, sát khí được sinh ra nhờ vào việc đoạt mạng người khác, hay những sinh mệnh khác.

G·i·ế·t chóc càng nhiều thì sát khí càng mạnh, đoạt mạng càng nhiều thì sát khí càng kinh khủng, đối với những người có ý chí yếu kém sát khí sẽ gây nên những hiệu ứng phụ như sợ hãi, hoảng loạn, không làm chủ được bản thân mình, … còn đối với những người có ý chí vô cùng kém cỏi sát khí có thể gây ra ảo giác, ám ảnh.

Nhưng sát khí không phải là thứ toàn năng, đối với những người tu vi còn thấp còn yếu dù cho sở hữu sát khí vô cùng mạnh, vô cùng kinh khủng cũng không thể tạo ra ảnh hưởng đối với người có tu vi cao hơn mình vì đối phương có thể dùng khoảng cách về đẳng cấp để tiêu diệt hiệu ứng phụ, sát khi cũng chẳng thể tạo ra ảnh hưởng đối với người có ý chí mạnh, dù cho bản thân có là một vị ngũ giai đỉnh phong cao thủ bễ nghễ thiên hạ, sát khí ngập trời thì cũng không thể nào gây nên ảnh hưởng đối với một kẻ phàm nhân có ý chí mạnh.

Hơn nữa thiên hạ này vẫn là thiên hạ của chính đạo, Mộc Thanh đảo bá chủ vẫn là Mộc Thanh tông, việc tu luyện sát khí thuật hoặc là sở hữu vô số sát khí chẳng khác nào là vả vào mặt của Mộc Thanh tông, rồi để vô số các tông môn chính đạo, bằng hữu hoặc bèo nước tuần tự vả từ mỗi phương hướng và mắng Mộc Thanh tông là một phương phế vật đến cả một kẻ như thế còn chẳng xử lý được, chưa kể đến những lời dèm pha trêu chọc đến từ ma đạo các phái nữa.

Thiên hạ này từ trước cho đến nay, chừng nào Mộc Thanh tông còn là bá chủ của Mộc Thanh đảo người tu theo sát khí thuật chỉ có thể ẩn hoặc là chốn, kẻ duy nhất trên hòn đảo này có thể ngạo nghễ tuyên bố mình tu luyện sát khí thuật chỉ có kẻ không s·ợ c·hết hay biết đau đớn là gì.

Nếu như ai tìm hiểu về khí thuật thì sẽ biết trong khí thuật sẽ có những pháp có thể ẩn giấu hoặc là xóa đi sát khí nhưng nó cuối cùng cũng chỉ có thể xóa đi sát khi nhưng không thể xóa đi tội nghiệp của mình, nên cách tốt nhất để không sinh ra sát khi chỉ có không g·iết người.

Còn về phía của Vạn Ly nàng, nàng không bị sát khí của hắn ảnh hưởng dù sao thì tu vi của nàng cao hơn của hắn dù không làm gì nó cũng chẳng ảnh hưởng được nhưng sát khí mà hắn bộc lộ ra ấy khiến cho nàng ngạc nhiên cùng bất ngờ, sau đó là nhớ lại nỗi ám ảnh đấy, nỗi ám ảnh mà người đàn ông kia mang lại cho nàng.

Dù thời gian trôi qua bao lâu nàng vẫn cảm giác như mình luôn sống ở trong cái ngày ấy, dù nàng có trốn tránh bao xa cơn ác mộng hằng đêm vẫn luôn bám được nàng.

Khi Vĩnh Hoa đến thì nàng đã tỉnh, tỉnh khỏi nỗi ác mộng ấy, trở lại với sự ngạc nhiên cùng bất ngờ, bao nhiêu năm qua nàng đã tìm hiểu, trốn trong nhà đâu có nghĩa là nàng không làm gì đâu, lý thuyết về sát khí đã được nàng hiểu hết nhưng người để thí nghiệm thì nàng chưa thấy bao giờ, vì những người mà nàng tiếp xúc đa phần là người lương thiện trên tay chưa dính một giọt máu nào, những kẻ nguy hiểm hơn thì nàng chưa bao giờ thấy, cả Vĩnh Hoa cùng những vị trưởng lão cũng chưa bao giờ lộ khí giúp nàng, nhưng hôm nay là lần đầu tiên nàng thấy một người đàn ông khác sở hữu lượng sát khí kinh người, theo như nàng tính toán với lượng sát khí mà người đàn ông kia sở hữu thì hắn đã g·iết ít nhất là nghìn mạng người, còn đối với người nam nhân này với lượng sát khí mà họ sở hữu thì trên tay họ ít nhất cũng đã có trên dưới một trăm người.

Trong lúc hai người kia đang ngươi lo ta lắng cho nhau, Vạn Ly thì chẳng rõ là đang suy nghĩ thứ gì thì từ đằng xa đang tiến lại gần một nam nhân khôi ngô tuấn tú, tay dắt tay với một cô bé khoảng chừng tám đến mười tuổi.

Đi đến gần thấy hai người kia đang ngươi lo ta lắng nam nhân kia mỉm cười rồi cúi xuống thì thầm vào tai của đứa bé mà nói:

“Tình địch đấy làm sao bây giờ?”

Tiếng thì thầm cũng không nhỏ, cô bé kia sau khi nghe xong mặt bỗng ngượng đỏ, còn đôi nam nữ kia cùng với Vạn Ly nghe vậy lập tức quay sang nhìn hai người.

Nghe thấy âm thanh chậm rãi tiến tới, bước đến một khoảng cách nhất định sau đó cả hai người cùng Vạn Ly hướng về phía người nam nhân kia cùng với cô bé nhỏ hơi hơi cúi người xuống chào nói:

“Lâm Sơn sư huynh, Lâm Thủy sư muội, xin chào.”

Lâm Sơn hắn nghe vậy cũng mỉm cười rồi hiếm thấy hơi hơi cúi đầu xuống chào nói:

“Tuấn Hào sư đệ, Vĩnh Hoa sư muội, cùng vị này hẳn là Vạn Ly cô nương lần trước ta là người đầu tiên thử loại thuốc mới của cô nương nên đối với cô nương cũng có ấn tượng đặc biệt, chào buổi sáng ba vị.”

Ở bên cạnh Lâm Thủy vẫn còn có hơi chút ngượng ngùng líu ríu nói:

“Tuấn Hào huynh, Vĩnh Hoa tỷ, Vạn Ly tỷ, chào buổi sáng.”

Tiếng nói càng ngày càng bé lại nhưng khi nàng nói thì ai cũng nghe nên chẳng ai bỏ sót được một chữ, thấy được ánh mắt của Lâm Sơn đang nhìn người nam nhân của mình như có điều gì muốn nói, Vĩnh Hoa nàng cũng hiểu ý cúi xuống trêu chọc cô bé ngượng ngùng Lâm Thủy rồi bế nàng lên.

Đưa nàng đi ra hướng khác, vừa trêu vừa nói:

“Tình địch sao vậy thì hôm nay chúng ta quyết chiến.”

Nói xong nàng lại tiếp tục trêu chọc cô bé Lâm Thủy, tuy không nói nhưng Vạn Ly nàng cũng có vẻ hiểu ý chậm rãi đi theo, còn Lâm Thủy khi nãy còn có chút ngượng ngùng, xấu hổ, giờ đang cười khanh khanh, trong vòng tay của Vĩnh Hoa nhìn thấy hai người đi đã xa lúc này Lâm Sơn mới dắt tay Minh Triết hắn ra một hướng khác, đến nơi rồi dừng lại, chỗ này tuy không khuất tầm mắt nhưng có thể đảm bảo Lâm Thủy không nghe được, lúc này Lâm Sơn hắn mới buông tay Minh Triết ra rồi cười nói:

“Sư đệ ngươi có phúc đấy mới mấy ngày không thấy nếu đệ đứng riêng giờ ta nhìn cũng phải cúi đầu.”

Minh Triết hắn nghe vậy thì điềm nhiên mang theo chút khiêm tốn rồi đáp:

“Sư huynh quá lời rồi, huynh thân là trưởng bối ta sao để sư huynh cúi đầu.”

“Ha, Ha.” Lâm Sơn hắn sau khi nghe xong Minh Triết nói thì bật cười, rồi đáp lại:

“Sư đệ ngươi tham lam quá đấy, nhưng nếu để Lâm Thủy cùng với ngươi thì cũng không phải là không được.”

“Mà dù sao kéo đệ đến đây thì ta cũng có việc muốn nhờ.”

“Thỉnh sư huynh nói, nếu như trong khả năng của ta, giúp được thì ta sẽ làm.” Minh Triết hắn nghe vậy cũng chẳng vội mà điềm nhiên đáp lại.

Còn Lâm Sơn sau khi nghe xong những lời hắn nói thì lại bật cười rồi lập tức nghiêm túc nói:

“Sư đệ cũng đã thấy Lâm Thủy hôm nay cũng chẳng giống thường ngày dẫu sao thì nó vừa trải qua một sự kiện không hay mà nó thì đang là một đứa trẻ, dù tu vi có cao đến mấy đối với một đứa trẻ trong cái bí cảnh đấy thì vẫn rất là nguy hiểm nên mong sau khi vào bí cảnh nếu giúp được sư đệ hãy giúp.”

Chương 187: Cúi Đầu