Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 188: Bắt Đầu
“Vâng thưa sư huynh.” Minh Triết hắn nghe vậy thì điềm nhiên đáp rồi nói tiếp:
“Lâm Thủy sư muội dù sao giờ vẫn là một cô bé trong một nơi đầy rẫy nguy hiểm người trong một nhà sao có thể chối bỏ trách nhiệm giúp đỡ nhau.”
“Tùy vào trường hợp cùng khả năng, đệ sẽ cố gắng hết sức.”
Nghe xong những lời Minh Triết nói Lâm Sơn hắn lại một lần nữa không nhịn nổi mà bật cười rồi đáp lại:
“Được, vậy thì Lâm Thủy ta nhờ đệ.”
Nói xong cũng chẳng còn gì có thể bàn nữa, hai người người nói người cười chậm rãi song hành hướng về phía Lâm Thủy cùng với Vĩnh Hoa và Vạn Ly các nàng đang chơi đùa.
Thấy anh trai của mình tiến đến Lâm Thủy đang vui vẻ chơi đùa bỗng lễ phép hành lễ rồi lui lui về phía anh trai, cúi xuống xoa lấy đầu khi muội muội đến gần, Lâm Sơn hắn khẽ thì thầm vào tai Lâm Thủy rồi trêu chọc nói:
“Hai người kia vẫn chưa chính thức kết hôn đâu, đi vào trong đó nhanh nhanh gặp lấy người một tháng ở bên nhau lúc đó đệ nhất phu nhân thân phận vẫn còn chưa biết ngã vào tay ai đâu, nếu không thì làm đệ nhị phu nhân cũng được chỉ cần ở bên hắn không thấp hèn quá ca ca ủng hộ hết.”
Nhìn thấy sắc mặt của Lâm Thủy bây giờ đã đỏ ửng Lâm Sơn hắn sau khi nói xong liền phá lên cười, xoa lấy đầu của Lâm Thủy rồi quay sang nhìn Minh Triết hắn rồi nói:
“Vậy Lâm Thủy nhờ vào đệ.”
Sau khi hắn nói xong bầu không khí lại nghiêm túc trở lại, Minh Triết hắn nghe vậy thì gật đầu rồi cùng với Lâm Thủy hành lễ chào đối với mọi người rồi rời đi.
Sau khi hai người Minh Triết cùng Lâm Thủy rời đi Lâm Sơn hắn mới quay sang Vĩnh Hoa cùng với Vạn Ly đắc ý cười giống như một đứa trẻ rồi nói:
“Vậy hẹn ngày sau gặp lại, Vĩnh Hoa sư muội cùng Vạn Ly cô nương.”
Hai nữ nhìn thấy Lâm Sơn hắn giống như một đứa trẻ con đắc ý cũng chẳng có phản ứng gì chỉ cười rồi đáp lại:
“Vậy hẹn ngày sau gặp lại thưa Lâm Sơn sư huynh.”
Nói xong hai nữ cùng Lâm Sơn hơi hơi cúi người xuống hành lễ tạm biệt rồi mỗi người đi một ngả.
Thời gian cũng chưa hẳn là muộn, đôi nam nữ Minh Triết cùng Lâm Thủy vẫn thong dong mà đi, hai người giống như thể là những người bạn đã lâu không gặp nay gặp lại nhau có vô số câu chuyện để nói, vẫn như mọi khi là Lâm Thủy nói còn hắn nghe nhưng lần này có vẻ cô bé đã trưởng thành hơn rồi thì phải, dù sao thì Lâm Thủy vốn là một cô bé thông minh nhưng trưởng thành trong một khoảng thời gian nhanh chóng thế này thì hiếm người có thể làm được.
Đường thì cũng không xa còn hai người thì nói quên trời quên đất thế nên chẳng mấy chốc đã đến nơi, bây giờ tuy là sáng sớm nhưng nơi này đã có vô số người tụ tập, vẫn là đa số những cô cậu thiếu niên năm nay mới nhập tông hội thành một nhóm, còn ở xa xa kia có một vài người với ánh mắt sắc lẹm cùng với khí tức như ẩn như hiện lượn lờ xung quanh khi ánh mắt họ lướt qua giống như thể là những con dã thú đang rình vậy.
Những người này hẳn là những đệ tử gia nhập đã lâu khoảng mười năm trước đổ lại, những kẻ đã trải qua gió tanh mưa máu, những kẻ đã thực biết mùi đời.
Chỉ cần nhìn qua ánh mắt là đã thấy sự khác biệt, chứ chưa cần phải đợi họ phóng ra khí tức, những kẻ ngồi ở nơi đấy trong tay chắc chắn đã có ít nhất một mạng người.
Hai bên như hai thái cực, những kẻ kia cũng ngồi theo bầy, giống như thể là một bức tranh, nơi dã thú đang quan sát con mồi.
Hai người sau khi bước đến thì cũng kiếm tạm một chỗ nào đó mà ngồi, phải đến một lúc sau khi giờ lành đã điểm mới có một vị nội môn cao thủ đến để bắt đầu sự kiện này.
Họ chẳng nói quá nhiều cũng chẳng nói quá chi tiết, khi giảng đến luật lệ điều duy nhất mà họ nói là không được mang v·ũ k·hí hay bất cứ thứ gì từ bên ngoài vào và hơn nữa sẽ có người kiểm tra nếu người nào cố chấp không nghe những vật đấy sẽ được cưỡng ép tịch thu và không trả lại, nói đến đây thì họ ngừng lại về luật lệ có vẻ như họ lại không nói về cái luật ngầm rằng nếu như cất đồ vào trong nhẫn không gian thì có thể mang đồ vào nơi đó.
Họ cũng chẳng nói về nơi đó họ chỉ nói là chuyến đi này là một cơ hội để thu phục ngự thú và phải đến một nơi để thu phục, không rõ là trên rừng hay dưới biển nhưng có vẻ như những kẻ kỳ cựu hơn đã biết điều gì.
Có một đệ tử mới sau khi vị nội môn đệ tử nói xong một đoạn thì giơ tay lên hỏi về vấn đề nếu không bắt được ngự thú có ảnh hưởng đến kết quả học tập không?
Và vị nội môn đệ tử kia đã nói dù bắt được ngự thú hay không cũng không ảnh hưởng đến kết quả học tập, sau khi trả lời câu hỏi cho vị đệ tử mới xong thì vị nội môn đệ tử lại nói tiếp.
Không có thông tin gì vì phần thưởng hay h·ình p·hạt cho sự kiện lần này sau khi vị nội môn đệ tử đã nói xong, thông tin đoạn sau tuy dài nhưng cũng chỉ có vài phần là quan trong, như việc sẽ ở một nơi nào đó trong một tháng dài và những đứa trẻ nhỏ dưới mười bốn tuổi sẽ phải bắt cặp bắt buộc với một người lớn cùng giới.
Họ nói là vì phòng ngừa những chuyện không hay xảy ra sau khi đưa ra sự bắt buộc ấy, nam nữ được phân chia làm hai khu, những người trên mười lăm tên được đưa trong một cái hộp đối với bên nữ, đối với bên nam những người dưới mười bốn tên sẽ được đưa vào trong một cái hộp.
Chẳng rõ là ngẫu nhiên hay sắp đặt nhưng hắn chỉ biết những đứa trẻ thường được đi cặp đối với những người lớn có tu vi cao và dường như những người lớn ấy đều rất vui dù cho có phải mang theo một gánh nặng, dường như có một sự bù đắp từ phía tông phái hay có một bí mật gì đấy mà nhiều người để ý chẳng biết được.
Hắn chẳng phải là người lớn tuổi, tu vi bộc lộ ra cũng chẳng cao nên nghiễm nhiên chẳng có ai gọi tên hắn để lên bốc thăm bắt cặp, còn đối với Lâm Thủy nàng đã bốc được tên của một vị Tẩy Trần cảnh ngũ giai cao thủ, hơn nữa nhìn dung mạo của nàng cũng xinh đẹp không kém khi mà Lâm Thủy nàng cùng với cô gái ấy đến để từ biệt hắn, khi Lâm Thủy rời đi cùng với một cô gái lạ hắn cũng chẳng vui mà cũng chẳng buồn, chỉ điềm nhiên lặng nhìn hai người vừa nói vừa cười rồi thôi.
Chẳng bao lâu kể từ khi vị đệ tử nội môn kia đọc xong quy đinh rồi rời đi, người đến càng thêm đông đủ, đến khi sân rộng lúc này đã chật ních người, thậm chí còn phải chen chúc lẫn nhau thì mới có một vị trưởng lão chậm rãi bước đến, với ánh mắt sắc lẹm của một kẻ già đời giống như một con hổ đội lên mình một lớp da heo, giống như một thanh đao được bọc trong lớp da xấu xí ấy, chẳng nói chẳng rằng mà cũng chẳng quan tâm người là ai hay có thân phận gì, một luồng khí bọc lại tất cả mọi người ở đây, nhấc bổng họ lên không trung như thể không có một chút nặng nhọc gì, còn đôi chân già nua của lão già ấy thì cứ chậm rãi, chậm rãi bay lên rồi lơ lửng trên không trung, vác theo cả một đám người nhẹ nhàng nhấc lên một cách từ từ và chậm rãi, đến khi đã lơ lửng ở một khoảng cách nhất định đột nhiên giống như một quả t·ên l·ửa lão già ấy vác theo cả một đám người xé gió đạp không bay v·út đi, đến cả âm thanh cũng phải một lúc sau khi lão già ấy biến mất mới phát ra một tiếng vang trời.