Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 189: Trong Cảnh
Tốc độ bay nhanh chớp mắt đã đến được bao bọc bởi khí nên chẳng có chút tổn thương gì, khi mở mắt ra phía trước hắn cùng mọi người là một cánh cửa khổng lồ tưởng chừng như có thể chạm đến tận mây xanh, đám người mới ai ai cũng đều ngạc nhiên cùng kinh ngạc, vì người so sánh với cửa giống như là một con kiến so với thân người vậy, thử hỏi rốt cuộc là thần thông uy lực đến cỡ nào mới có thể che dấu một cánh cửa khổng lồ đến thế.
Nhẹ nhàng khua đôi tay già nua cánh cửa ấy cũng mở ra sau cái hành động ấy của lão già, chẳng thế nhìn được gì ngoài màn đêm đen kịt đằng sau cánh cửa đấy.
Từ trên hư không lão già cùng với đám đệ tử được bao bọc trong khí từ từ hạ xuống mặt đất gần với cánh cửa, chẳng một câu chào hỏi, chẳng ai nói lời nào, những kẻ kỳ cựu sau khi chân hạ xuống dưới đất thì khom người hành lễ đối với lão già rồi đi thẳng vào màn đêm đen kịt đằng sau cánh cửa đấy, còn những đệ tử trẻ những người mới nhập tông môn dù có choáng ngợp đến mấy vẫn không quên hành lễ rồi nói lời chào đối với lão già.
Chẳng một biểu cảm, chẳng có vui buồn, lão già sau khi nghe vô số lời cảm ơn cùng với những lời tạm biệt vẫn chắp tay đứng lặng đấy, nhưng sau khi tất cả đều quay đi để bước vào phía màn đêm đen kịt, cái ánh mắt sắc lẹm trên khuôn mặt già nua đã trải qua đầy t·ang t·hương ấy nhìn đám trẻ như thể đã biết kết cục của họ là gì.
Tốp người cứ đến rồi lại đi, cho đến khi tất cả đều đi vào màn đêm rồi biến mất lão già ấy quay lưng rời đi chẳng nói một lời nào, cánh cửa chậm chậm đóng lại rồi từ từ, từ từ biến mất.
Bước vào đây như thể bước vào một không gian riêng biệt, giống như một mái vòm được bọc trong một mái vòm với thứ đáng chú ý nhất là một bán cầu đen kịt khổng lồ chiếm vị trí rất lớn ở giữa trung tâm, còn khoảng đất nhỏ bên rìa bán cầu khổng lồ này là chỗ mà người ta sinh hoạt.
Cứ ngỡ người mới đây gần như là tất cả, nhưng khi đến đây mới biết ở đây đã có rất nhiều, rất rất nhiều người đã đến.
Bắt tạm một người nào đó trên đường, cho họ một ít linh thạch để dò hỏi thông tin sau khi hỏi xong những gì có thể hỏi hắn thả người rời đi, dù sao người đấy có vẻ là đệ tử mới gia nhập tông năm nay thứ biết không nhiều chủ yếu thông tin mà họ biết được là nhờ hỏi các sư huynh, sư tỷ khóa trước.
Nhưng hiện tại những thông tin mà họ cung cấp nếu mà đấy là sự thực thì hắn cũng đã hiểu kha khá về sự tình ở đây rồi.
Theo như họ nói thì khối bán cầu đen kịt kia là một bí cảnh và đấy là nơi mà cần phải tiến tới, dài mười rộng mười cây số một bí cảnh vô cùng rộng lớn kèm theo một trận pháp không lồ do một vị cường giả của Ngự Lang tông tạo ra để bọc bí cảnh nữa cũng khiến cho nơi đây chiếm cứ một diện tích khổng lồ.
Nhưng hắn cũng không bất ngờ lắm vì hắn biết lãnh thổ thực chất của Ngự Lang tông rộng lớn như thế nào so với những gì mà họ công bố.
Còn trận pháp khổng lồ đang bao bọc bí cảnh này nó giống như một cái lồng kính vậy từ trong này có thể nhìn thấy bên ngoài sáng tối hay nắng mưa, thậm chí nếu mưa cũng có thể lọt vào trong này được, tác dụng duy nhất mà hắn nghe được thông qua miệng của người kia về trận pháp này cho đến bây giờ là nó ngăn cho những kẻ có tu vi vượt quá quy định tiến vào.
Hắn cũng biết thêm được một vài thông tin quan trọng, thứ nhất là họ sẽ chỉ ở khu vực rìa này trong một ngày và sáng mai cánh cửa của bí cảnh sẽ mở ra để tiến vào, thứ hai là ở đây có rất nhiều căn nhà trống, nhiều đến gần như là vô tận đi một vòng cũng khó mà đếm hết được, có thể tiến vào và ở bất kỳ căn nhà nào cũng được bao nhiêu người ở cùng cũng được không có bất kỳ quy định nào.
Hắn đã gặp Lâm Thủy nói cho nàng biết hắn sẽ ở trong căn nhà nào sau khi hắn xong việc còn nàng sau khi biết tin thì gật đầu rồi đi mất với vị sư tỷ xinh đẹp sau khi cả hai đã nói lời chào.
Bước vào trong căn nhà nhỏ, với không gian cũng chẳng lớn lắm, cùng một cái giường đơn sơ ở trong góc và một cái đèn bếp lửa đặt ở giữa phòng.
Bật cái đèn bếp lên cho ấm cúng, hiệu ứng của nó chẳng khác nào một bếp lửa thật, với những âm thanh tách tách khi lửa cháy, hơn nữa còn có nhiệt vừa đủ ấm tỏa ra từ phía đèn.
Căn nhà này có vẻ được làm nên từ gỗ của cây Viêm Mộc, một loại gỗ rất hiếm, rất khó mọc, khó trồng, với giá thành rất đắt và có thể kháng được lửa, khó có thể tưởng tượng nổi là để xây hàng trăm thậm chí là hàng vạn căn nhà như thế này tốn bao nhiêu tiền.
Hắn cũng chẳng để tâm nhiều, sau khi kiểm tra quanh căn nhà xong, hắn mới ngồi lên trên chiếc giường, không có chăn, chẳng có gối, thậm chí là còn không có cả đệm, được làm từ gỗ của cây Viêm Mộc, một chiếc giường đơn sơ thế nhưng lại khiến cho hắn cảm giác an toàn.
Không có lấy một cái cửa sổ, không có lấy một cái phòng vệ sinh, không có lấy một cái nhà tắm, gần như không có bất cứ một thứ gì, giống như một cái hộp bị đóng kín với nơi duy nhất để thoáng khí là cái cửa ra vào.
Chỉ có một căn phòng duy nhất với một cái giường và cái đèn, nhưng dường như những căn nhà xung quanh cũng vậy, đều là những căn nhà liền kề, chỉ có một phòng duy nhất, không có cửa sổ, bên trong có lẽ cũng chỉ có một cái đèn cùng một cái giường.
Bỗng hắn bật dậy khỏi giường vì trong lòng có một chút nghi hoặc tiến đến cái đèn để kiểm tra một vài thứ và giường như cái đèn này có thể cung cấp khí để hô hấp và lọc khí trong căn phòng này, một cái đèn khá tiện lợi, sau khi kiểm tra xong hắn lại trở về giường nhưng lần này là để ngồi thiền.
Còn ở bên kia Lâm Thủy đang trò chuyện vô cùng say mê với vị sư tỷ mà mình bắt cặp, tay nắm tay giữa dòng người góc phố, người nói ta đáp, ta đáp người nói, nhìn hai người cứ giống như là một đôi tri kỷ lâu ngày không gặp mặt vậy, một cô bé hòa đồng.
Bỗng đang đi trên đường, vừa nói vừa cười Lâm Thủy nàng hình như đã gặp được người quen, người kia thấy nàng cũng ngờ ngợ, ngờ ngợ cả hai tiến đến gần thì nàng mới nhận ra hóa ra đấy là vị sư huynh lần trước làm trưởng nhóm đã giúp đỡ nàng trong sự kiện vừa rồi.
Vị sư huynh kia thì dắt tay vợ mình còn vợ của vị ấy thì dắt theo một cô bé gái cũng chạc chạc tuổi Lâm Thủy, hai người tay bắt mặt mừng, thấy cô gái ấy cũng cùng tuổi với Lâm Thủy vị sư huynh kia cũng ngỏ ý muốn mời Lâm Thủy nàng đến nơi mình và vợ cùng với cô gái trẻ dùng bữa.
Sau khi thảo luận cùng với vị sư tỷ đang trông nom mình nhận được sự đồng ý với điều kiện nàng ấy phải đi cùng Lâm Thủy đã nhận lời đến ăn bữa cơm cùng với gia đình vị sư huynh và cô bé ấy.
Có vẻ như vợ của sư huynh ấy cũng là một người bảo hộ, giống như là vị sư tỷ xinh đẹp đang dắt tay Lâm Thủy, nhưng cứ nhìn ba người ấy đang tay dắt tay nhau người nói người cười cứ như thể họ là một gia đình vậy.