Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 190: Nhục Nhã

Chương 190: Nhục Nhã


Sau khi tiến vào trong một căn nhà và đảm bảo không có dấu hiệu người ở vị sư huynh đó mới mời mấy người còn lại vào nhà.

Hai cô gái và hai đứa trẻ nối đuôi nhau dắt tay vào trong nhà.

Sau khi tất cả đều đã tiến vào vị sư huynh ấy mới nhìn ngó xung quanh để đề phòng rồi chậm rãi đóng lại cánh cửa.

Kiến trúc ở đây cũng không khác gì với căn mà Minh Triết hắn ở với một chiếc giường đơn đặt ở góc và một cái đèn bếp củi đặt ở giữa phòng, tiện tay vị sư huynh ấy ném vào trong cái đèn một hai viên linh thạch bỗng từ cái đèn một lượng lớn khí để hô hấp tỏa ra và máy lộc không khí của nó dường như mạnh lên một chút.

Một chức năng ẩn nhưng không ngờ vị sư huynh này lại biết.

Nếu phải so sánh về tu vi và đẳng cấp sức mạnh thì ở đây vị tỷ tỷ xinh đẹp đi theo Lâm Thủy là mạnh nhất, một cao thủ Tẩy Trần cảnh ngũ giai còn hai vợ chồng kia cũng chỉ là một đôi Tẩy Trần cảnh tứ tầng nên có lẽ đấy là lý do mà vị tỷ tỷ xinh đẹp kia luôn giữ thái độ tự tin từ khi bắt đầu đi đến bây giờ hoặc có lẽ một người sóng gió đã trải, lăn lộn đã lâu trên giang hồ có một thủ đoạn gì đấy mà chẳng thèm có chút kiêng kị.

Hai vợ chồng cùng với đứa trẻ sau khi bước vào đây cứ người nói người cười từ trong nhẫn không gian người thì lấy ra rượu, người thì lấy ra thịt đã được ướp sẵn, người thì nhận lấy một cái khay rồi bưng biện đồ ăn, sau khi bước vào đây họ giống như thể là chủ nhà đang tiếp đãi khách vậy.

Vị sư huynh kia chậm rãi tiến đến gần bếp lửa, tinh chỉnh một chút gì đấy rồi từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái hộp, sau khi đặt xuống đất thì nó điên cuồng lọc khí, còn ở cái đèn bếp củi sau khi được tinh chỉnh nó đã tỏa ra nhiệt giống hệt như một cái bếp củi thực sự, thậm chí còn nóng hơn đôi chút.

Rượu được rót ra ba ly nhưng khi mời thì vị tỷ tỷ ấy khéo léo từ chối, hai vợ chồng vị sư huynh kia thấy thế cũng chẳng ép buộc, hai đứa trẻ thì không uống được rượu nên một cái chén sau khi lấy ra lại phải thu hồi, sau khi mỗi người nhấp xong một chén cho vui mồm vui miệng vị sư huynh kia từ trong nhẫn không gian lấy ra vô số những cái que sắt đã được chuẩn bị rồi, mỗi người mỗi việc năm người mỗi người cầm một nắm bắt đầu lấy thịt đã được ướp sẵn xiên lên thân que.

Vừa làm vừa trò chuyện, những đứa trẻ thì hỏi thăm về cuộc sống, còn người lớn thì tìm hiểu về nhau, tên tuổi quê quán, danh xưng đạo hiệu, tu vi cảnh giới, bí cảnh thông tin.

Trẻ con thì hồn nhiên hơn người nói người cười, người lớn thì bình tĩnh hơn câu nói câu giấu.

Nhưng không khí thì vẫn vui vẻ, chẳng kẻ giận người hờn, sau một lúc thì thịt được xiên hết que sắt còn thừa nhiều, vị sư huynh đó cũng cất luôn những que sắt đấy vào nhẫn vì ở đây còn trẻ con sợ nghịch nhiều.

Tay nướng thịt, miệng cười nói, khi đang nói chuyện cùng với người bạn mới quen bỗng Lâm Thủy quay sang vị sư huynh kia mà hỏi:

“Sư huynh, sư huynh, huynh là người biết nhiều về lịch sử, huynh có thể kể cho bọn muội về lịch sử của bí cảnh này không?”

“Phải phải muội cũng muốn biết nữa.” Người bạn mới quen của Lâm Thủy sau khi nghe nàng hỏi thế cùng cũng cất tiếng hồn nhiên nói.

Vị sư huynh kia đang nướng thịt uống rượu nghe thấy thế thì bật cười, đắc ý đáp lại:

“Thách thức ta đấy à, nói về lịch sử cho dù muội có đọc hết sách vở trong Tàng Kinh các cũng không thể sánh bằng ta.”

“Lại bắt đầu đấy.” Vị sư tỷ ngồi bên đã quá quen với việc chồng mình hứng lên rồi kể sử nên buột miệng nói, thế nhưng vị tỷ tỷ xinh đẹp kia sau khi nghe thấy thế xong thì che miệng khẽ cười.

Vài chén thì chưa thể nào say, nhưng khi nhắc đến sử thì vị sư huynh kia lại hứng lên rồi, tay rót thêm một chén rượu uống cạn rồi nói:

“Hai muội hứng thú đúng không, vị tỷ tỷ xinh đẹp này hẳn cũng vậy, nếu thế thì trong lúc chờ thịt chín ta kể sử mới được.”

Nói xong cũng chẳng chờ mọi người đáp lại, cô vờ thì hừ một tiếng xong cũng rót thêm một chén rượu uống cạn, lưng cũng chẳng rời tay chồng cứ tựa vào đấy, vị sư huynh kia cũng chẳng để ý vui vẻ, tay vừa nướng thịt, miệng vừa cười vừa nói, quay sang hai cô bé nhỏ hỏi:

“Vậy hai muội có biết vì sao đại lục của chúng ta lại có tên là Ngự Thú đại lục không?”

Hai cô bé nghe vậy tay vừa nướng thịt, đầu liên tục lắc, thấy như thế vị sư huynh kia lại mỉm cười rồi vui vẻ nói tiếp:

“Ngự Thú đại lục sở dĩ có tên là như vậy không phải vì nơi đây chủ yếu tu theo ngự thú là nhiều, không phải, mặc dù có rất nhiều người ở đây sở hữu ngự thú, tu theo ngự thú, nhưng đấy không phải là lý do mà đại lục này lại có tên là Ngự Thú đại lục.”

“Lý do mà đại lục này có tên là Ngự Thú đại lục vì đây là lời móc mỉa đối với người bạn hàng xóm Vạn Thú đại lục của chúng ta và cái tên này cũng để nhắc cho chúng ta nhớ không bao giờ quên nỗi nhục nhã, sự thù hận đối với những gì chúng đã làm.”

Uống thêm một ngụm rượu nữa cho trơn họng vị sư huynh kia lại bắt đầu vui vẻ nói tiếp:

“Bắt đầu thì phải nói từ thời thượng cổ, con người chúng ta xuất hiện từ đầu thời kỳ đấy, mặc dù không phải là con vật duy nhất, cũng chẳng có những loại thể chất sức khỏe đặc thù nhưng chỉ trong một thời gian ngắn con người đã trở thành loài sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn, làm bá chủ đại lục.”

“Đại lục hồi đó thì không lớn như bây giờ, không so sánh với Mộc Thanh đảo vì Mộc Thanh đảo không lớn như nó, nhưng nếu bắt buộc phải so sánh thì ít nhất nó cũng rộng bằng Tây vạn đảo bây giờ, nếu như mà vạn đảo quy về thành một tiểu đại lục thì ít nhất nó cũng sánh bằng với đại lục ngày ấy.”

“Một lãnh thổ gần như vô cùng vô tận thế nhưng thời đó con người đã có mặt ở mọi nơi kết hợp với điều kiện tự nhiên tốt, khí hậu ôn hòa, con người gần như sống ở đâu cũng được, là một thời kỳ vàng trong chuỗi ngày hạnh phúc.”

“Thế nhưng tất cả đã kết thúc trong vòng một ngày, chỉ trong vòng một ngày những cánh cổng khổng lồ mở ra trên khắp đại lục, chỉ trong vòng một ngày thú tràn ra từ trong những cánh cổng ấy như là thủy triều đầy ắp phủ kín thế giới loài người, trong vòng một ngày chín thành nhân tộc c·hết sạch, còn phần còn lại bị nuôi nhốt làm gia s·ú·c cho những loài thú ăn thịt.”

Uống thêm một ngụm rượu nữa cho trơn họng để nói nhưng lần này không còn vui vẻ nữa mà như tức giận như nhục nhã đối với loài thú tộc và những gì chúng đã làm, tay nướng thịt cứ như là không kìm nổi vị sư huynh kia ngừng lại một lúc nghiến răng nghiến lợi, cố kìm nén cảm xúc rồi lại nói tiếp:

“Chuỗi ngày hạnh phúc kết thúc, tháng ngày nhục nhã bắt đầu, con người của thời kỳ đó chẳng sánh bằng cầm thú, hạ đẳng hơn cả hạ đẳng, con người ngày đó bị nuôi nhốt làm thức ăn, làm đồ chơi, làm công cụ, thậm chí còn làm chỗ để thỏa mãn nhu cầu d·ụ·c vọng cho những loài thú biến thái ghê tởm.”

“Những dị chủng dù khó cũng được sinh ra nhưng đều bị chúng ăn một cách ghê tởm không có lấy nổi một lòng từ, những liều thuốc kích thích tăng trưởng khiến cho một người vừa mới sinh ra chỉ cần hấp thụ một lượng thức ăn là có thể trưởng thành trong một ngày, những viên thuốc kích thích sinh sản cũng được sinh ra khiến cho anh chị em giao phối với nhau, cha mẹ giao phối với con cái và ngược lại, một cách kinh dị và ghê tởm, để rồi những dị chủng được sinh ra đấy cũng bị chúng ăn sạch.”

Chương 190: Nhục Nhã