Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 191: Bi Kịch

Chương 191: Bi Kịch


“Những chuỗi ngày đau khổ kéo dài, tháng ngày thương đau khổ sở chẳng biết khi nào mới thôi, nhân tộc thời đó mục đích tồn tại chỉ đơn giản là những món ăn, những trải nghiệm cho thú tộc.”

“Càng kéo dài thì càng nhục nhã, càng kéo dài thì càng tồi tệ, những màn trình diễn giữa người bị ép phải lai giống với loài thú, đôi khi là những đứa trẻ, đôi khi là những người mới thành niên chưa rõ mùi đời, đôi khi là những kẻ thần trí đã bị phá nát chỉ còn có d·ụ·c vọng mà chẳng thể phân biệt thứ mình đang giao phối là ai.”

“Tất cả những cảm xúc, tất cả những phản ứng, tiếng la hét, sự điên cuồng, những lời van xin, những giọt nước mắt, của nhân tộc, tất cả chỉ là những trải nghiệm, những màn trình diễn mà chúng cho là đặc sắc cho thú tộc thời đó.”

“Tất nhiên dù khó nhưng sau những màn giao phối ấy cũng không tránh khỏi sinh ra được dị chủng, chẳng rõ là chúng có ngon hay không, nhưng đối với loài thú những dị chủng này là hàng hiếm, hàng khó gặp, vì những dị chủng này khó sinh khó cầu, hơn nữa sinh ra rồi chúng cũng không thể sống được lâu, càng không thể lai giống giữa các dị chủng chẳng rõ nguyên nhân nhưng cũng là may mắn, thế nên đối với thú tộc chúng gần như là điên cuồng đối với những dị chủng này, chỉ cần có một con là chúng sẽ ăn không thương xót chứ đừng nói là lai hay là phối.”

“Rồi đến những màn trình diễn, nơi mà những đứa con trai vừa hận vừa tức vẫn bị ép phải giao phối với mẹ ruột của mình, rồi đến những đứa con gái dù nhục nhã dù xấu hổ vẫn bị chúng ép phải giao phối với cha ruột của mình, tất cả những điều này chỉ đơn giản vì trải nghiệm vì thú vui của chúng.”

“Qua những lần như vậy những nghiệt chủng dù muốn dù không cũng khó tránh khỏi việc phải ra đời, không hiếm bằng loại kia nhưng những đặc sắc này khiến cho chúng vô cùng thích thú.”

“Rồi đến những bi kịch, cái mà chúng gọi là thức ăn nhanh, trải nghiệm thích mắt, đến với những cơ sở, những nhà hàng, những trang trại, nơi mà chúng treo những người đàn bà đang có bầu lên, thường thì sẽ có một khoảng thời gian để một hạt giống hóa thành một đứa trẻ, nhưng ở đây thì ngược lại, sau khi chúng đã xác định được người đàn bà này đã được thụ giống, chúng sẽ treo người đó lên, cắm vào trong người một cái ống để cung cấp dinh dưỡng sau đó tiêm một loại thuốc khiến cho quá trình mang thai rút ngắn chỉ còn một ngày.”

“Đám nghiệt s·ú·c đó được chứng kiến, những đặc sắc của cuộc đời, còn những người đàn bà đó, giống như được tua nhanh thời gian, quá trình một hạt giống biến đổi sang thành một đứa trẻ sẽ được rút ngăn đến thần tốc, nhưng kèm theo đó là cơn đau gấp mấy lần cơn đau khi mang bầu sinh đẻ, hơn nữa cơn đau đó còn là cơn đau dồn dập không ngớt, không thể c·hết được dù có muốn hay là không, phải đến khi đứa trẻ được ra đời những người đàn bà ấy mới được c·ái c·hết giải thoát.”

Càng nói thì càng tức giận, càng nói thì càng căm thù, như thể vị sư huynh ấy đang sống và chứng kiến toàn bộ lịch sự quá trình về sự kiện ấy vậy, cũng may là cái chén đặt ở dưới sàn, chứ nếu mà nó ở trong tay có lẽ là lúc này đã bị cơn tức giận của vị sư huynh ấy bóp thành mảnh vụn, những cây thịt xiên que đang nướng đa phần đều đã chín và ăn được hết rồi, ăn một miếng thịt, uống một ngụm rượu vị sư huynh ấy sau đó nói tiếp:

“Đáng giận phải không, đám nghiệt s·ú·c đó, còn về những đứa trẻ sinh ra từ những người đàn bà ấy, sau khi ra đời chúng còn chưa hiểu điều gì đã bị cắm một cái ống bơm dinh dưỡng gần tương tự với mẹ của chúng nó vào người, sau đó bị tiêm một loại thuốc có thể khiến chúng trong vòng một ngày chỉ cần đủ chất dinh dưỡng là có thể trưởng thành, đứa trẻ vừa lớn liền bị phân thây xẻ thịt làm đồ ăn nhanh, làm trải nghiệm thích mắt cho loài thú tộc, mà hai muội biết chất dinh dưỡng mà người mẹ lẫn đứa con dùng là đến từ đâu không.”

Nói xong cũng chẳng đợi hai đứa trẻ trả lời, tu thêm một ngụm rượu nữa vị sư huynh ấy liền nói luôn:

“Những chất dinh dưỡng ấy đến từ chính cha của chúng hoặc là những con đực đã hết giá trị sử dụng, không thể giao phối được nữa trong cơ sở hoặc trang trại, những con đực đó sau khi không thể giao phối sẽ bị ép phải hấp thụ một lượng lớn chất dinh dưỡng được làm từ những con thú hạ đẳng hoặc là những cái xác của những con cái sau khi đẻ xong bị khinh chê bởi loài thú tộc.”

“Mà đó chỉ là một trong vô số, vô số thể loại mà đám nghiệt s·ú·c ấy có thể nghĩ ra để nhục mạ nhân tộc thời đó, tùy vào từng sở thích của mỗi loài, tùy vào từng hứng thú của mỗi cá thể mà sinh ra vô số chủng loại hình nhưng trong thời kỳ đó có lẽ đỡ tăm tối nhất là thể loại tự nhiên, nơi mà chúng sẽ nuôi dưỡng vỗ béo con người mà không có quá nhiều can thiệp từ thuốc, hay từ bất cứ thứ gì cả, không ép phải giao phối với ai, không ép phải làm cái gì, cứ để tự nhiên cho chúng tự giao phối, hơn nữa còn hỗ trợ sinh đẻ, để đảm bảo những đứa trẻ sẽ lớn lên mạnh khỏe tốt đẹp, tuy trước sau gì thì cũng sẽ bị thịt nhưng ít nhất chúng không bị ép phải làm những chuyện mất nhân tính.”

“Và cũng từ những trang trại tự nhiên đó sinh ra một thứ đó chính là hi vọng, những người có thể chất đặc thù đầu tiên bị phát hiện đã chốn thoát khỏi trang trại và sống như những tia hi vọng của loài người, của nhân tộc vào thời điểm đó.”

“Sao, sao muội nhớ trong sách khi mấy vị thầy có giảng rằng con người vốn đã có thể chất đặc thù rồi cơ mà, nếu huynh nói, nói như vậy thì chẳng nhẽ là sau khi thú tộc đến nhân tộc mới có thể chất đặc thù sao?” Cô bạn mới quen của Lâm Thủy nghe vậy thì cất tiếng lên hỏi, nhưng với đôi mắt đã có vài giọt lệ đọng trên khóe mắt cùng với một gương mặt sợ hãi và cái giọng hoảng sợ.

Vị sư huynh kia thấy thế tuy đang say đang tức, hăng say trong những câu chuyện lịch sử thì đột nhiên tỉnh lại vội vàng xoa lấy đầu rồi an ủi cô bé, cả vị sư tỷ kia cũng vậy dường như sau khi uống vài ly rượu kèm theo thói quen dựa vào người chồng vị sư tỷ ấy đã th·iếp đi rồi ngủ, đến khi nghe thấy giọng nói hoảng sợ như sắp khóc của cô bé mà mình bảo hộ thì lập tức bừng tỉnh, giống như một người mẹ vội đẩy tay của vị sư huynh ấy ra ôm lấy cô bé ấy vào lòng rồi an ủi sau đó quay sang vị sư huynh kia trừng mắt rồi quát mắng:

“Ngươi đó không biết cái gì nên kể cái gì không sao, đối với trẻ con kể những thứ này làm gì.”

Cô bé kia đang sợ hãi ở trong lòng nghe tiếng vị sư tỷ kia quát mắng vị sư huynh thì vội vàng tuy vẫn mang theo sự sợ hãi nhưng lên tiếng thanh minh nói:

“Không phải lỗi của huynh ấy là lỗi của muội, tại muội đòi huynh ấy kể, huynh ấy chỉ đáp ứng yêu cầu của muội thôi nên tỷ đừng trách huynh ấy.”

Nghe vậy nhìn cô bé với một khuôn mặt sợ hãi, cả người run run cùng với đôi mắt đã ngấn lệ, vị sư tỷ kia càng xót hơn xoa đầu ôm chặt lấy đứa trẻ sau đó còn không quên trừng mắt đối với vị sư huynh đang cười trong áy náy hối lỗi kia.

Chương 191: Bi Kịch