Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 192: Đối Nghịch
Ngoảnh mắt sang nhìn trấn tĩnh bất động Lâm Thủy ngồi bên cạnh hai vợ chồng vị sư huynh sư tỷ ấy đều cảm thấy bi ai, vừa thương lại vừa đố kị.
Đối kị là vì tại sao mình ở tuổi đấy lại không thể có được tâm cảnh như đứa nhỏ, thương là vì rốt cuộc cô bé ấy đã phải trải qua những gì mới có thể ở cái tuổi này giữ sự trấn tĩnh bất động trước những sóng gió ấy.
Vị tỷ tỷ xinh đẹp kia thì cũng chẳng để ý một bên ngồi nướng thịt, vừa ăn vừa nướng không những nướng cho mình nàng mà nướng hộ luôn cả phần của Lâm Thủy.
Đợi sau một lúc dỗ dành thì cô bé kia mới đỡ sợ cả người bớt bớt run đi, tuy vẫn ôm chặt lấy vị sư tỷ nhưng từ trong lồng ngực ấy ngoảng đầu ra ngoài mà đối với vị sư huynh có chút áy náy cùng tò mò mà lễ phép hỏi:
“Sư huynh, huynh có thể trả lời câu hỏi kia của muội được không ạ?”
Vị sư huynh ngồi bên đang ăn thịt uống rượu nghe vậy thì nhe răng mỉm cười, nhìn thấy cô bé áy náy bối rối vì đã làm phá hỏng không khí kể chuyện ở đây và nghĩ là mọi người buồn xong lại không dấu nổi sự tò mò của bản thân mà cất tiếng lên hỏi vì thế mà khiến cho vị sư huynh ấy không dấu nổi một nụ cười.
Tay vươn tới định xoa lấy đầu của cô gái nhỏ dễ thương nhưng vừa lại gần thì bị vị sư tỷ đánh bốp một phát vào tay rồi ngăn lại, ôm chặt lấy cô bé vào lòng như thể là cô bé là vật sở hữu của mình, ánh mắt sắc bén hướng về phía vị sư huynh kia trừng mắt mà nói:
“Muốn cũng đừng hòng, con gái hỏi mau kể đi không kể xong thì cũng đừng hòng chạm, mà làm con bé không vui thì cũng đừng hòng sờ.”
Nói xong quay sang hướng cô bé ở trong lòng mình “nhỉ” lấy một tiếng rồi hôn tới tấp vào má vào môi mà chẳng cần phải có sự cho phép của cô bé, xấu hổ cùng với ngượng khi tất cả mọi người xung quanh đang nhìn, hơn nữa ai ai quanh đây cũng có một nụ cười nhàn nhạt trên môi khiến cho cô bé ấy ngượng càng thêm ngượng, hai tay thoát ra cố hết sức ngăn nhưng ngăn không được.
Vị sư huynh kia thấy thế tuy bị nữ nhân của mình nói như vậy trước mặt tất cả mọi người nhưng cũng chẳng giận mà bình tĩnh uống thêm ngụm rượu cười rồi nói:
“Được rồi, ta sẽ giải đáp thắc mắc của muội.”
“Thực chất những người có thể chất đặc thù không phải xuất hiện sau khi mà thú tộc đến không, họ thực chất đã xuất hiện từ rất lâu từ trước cả khi thú tộc đến, họ vốn là con người nhưng cũng giống như một loại đột biến vậy, một loại đột biến mà chỉ có vài loài trong đấy có cả con người là có, giống như ta cùng với vợ cho dù hai người không có thể chất đặc thù nhưng vì cả hai đều là nhân tộc nên sẽ có một phần tỷ lệ nào đó khi mà hai đứa có con, đứa bé sẽ sở hữu thể chất đặc thù, tuy không chắc trong vũ trụ bao la này có bao nhiêu loài và có những năng lực gì nhưng ta nghĩ nếu nói về độ phong phú hoặc là độ cao cấp của của thể chất thì trong vũ trụ này khó chủng tộc nào có thể sánh bằng con người về khoản thể chất đặc thù.”
“Còn về vấn đề người sở hữu thể chất đặc thù trong thời đại ấy, thực chất họ đã tồn tại từ rất lâu rồi trước cả khi thú tộc đến, nhưng đa phần hầu như tất cả đều có thói quen lẩn mình hoặc trốn tránh khiến cho người đời ít ai biết được, cho dù là những thế lực thống trị của nhân tộc thời đó muốn tìm họ cũng rất khó, còn có rất hiếm những cá thể không lẩn trốn mà trực tiếp sử dụng sức mạnh của mình trong xã hội, những cá thể đó sẽ bị những thế lực thống trị dùng quyền lực của mình để che dấu đi thông tin tránh cho người đời có thể biết được, sau đó họ sẽ đánh giá xem cá thể này là nguy hiểm hay không nguy hiểm có thể ra tay được không và sau khi ra tay có lợi gì.”
“Vì đa phần thông tin của họ bị che dấu nên người đời không thể biết được, mãi đến sau khi thú tộc đến, những trang trại tự nhiên được mở ra một vài đứa trẻ với thể chất đặc thù xuất hiện rồi chạy thoát mới khiến cho người đời lầm tưởng rằng sau khi thú tộc đến mới có thể chất đặc thù.”
“Nhưng tất cả đều là vô ích, những hi vọng đều là giả dối, dù cho con người có sở hữu thế chất đặc thù đi chăng nữa cũng vô vọng trước thú tộc hùng mạnh.”
Nghe vậy ngồi ở bên cạnh trấn tĩnh đã lâu Lâm Thủy mới cất tiếng ngây ngô hỏi:
“Nhưng sao muội nghe sách nói con người vì sở hữu thể chất đặc thù nên mới là một trong những chủng tộc thượng đẳng, đường đường là một chủng tộc thượng đẳng sao không thể đấu tranh được một chút, ít nhất nếu không thắng thì cũng phải dành được một phần đất nhỏ cho nhân tộc sinh sống chứ?”
Nghe Lâm Thủy hỏi thế vị sư huynh ấy sau khi kể xong đang nhấp một ngụm rượu không khỏi ngạc nhiên trong lòng không giấu nổi bất ngờ mà thừa nhận quả là con nhà gia giáo trâm anh thế phiệt, nếu không cũng khó để hỏi được một câu hỏi thật giả, giả thật thế này.
Thế nhưng cũng chẳng biểu hiện nhiều dù say cũng vẫn vậy, nhấp xong một ly nữa, bình rượu cũng sắp hết nhưng mặc kệ vì sư huynh đó nhìn Lâm Thủy mỉm cười rồi đáp:
“Đấy là trong sách nói như thế chứ thực chất con người không phải vì sở hữu thể chất đặc thù mới được làm chủng tộc thượng đẳng, cái khái niệm chủng tộc thượng đẳng của thời đó và bây giờ nó khác nhau lắm, con người chúng ta mạnh lên sau thời đại tu hành, là một trong những chủng tộc thượng đẳng mạnh mẽ sánh vai với vô số, vô số những chủng tộc thượng đẳng khác trong không gian bao la này.”
“Còn trước thời đại tu hành những người sở hữu thể chất đặc thù chung quy cũng chỉ là những nhóm nhỏ trong toàn thể nhân tộc nói chung, với sức như thế làm sao mà địch lại vạn tộc, hơn nữa dù cho toàn bộ nhân tộc đều sở hữu thể chất đặc thù thì cũng khó lòng địch lại vạn tộc, vì con người mang thai lâu nuôi dưỡng khó, mất bao nhiêu năm thời gian mới nuôi được một đứa trẻ khôn lớn làm sao đọ được với thú tộc, trong một khoảng thời gian ngắn sinh ra và nuôi dưỡng trưởng thành được hàng trăm, hàng ngàn con.”
“Đấy là còn chưa kể đến trong thú tộc có vô số những chủng tộc mạnh mẽ với thể chất sức mạnh vượt xa so với vạn thú, lại còn có thần thông hô mưa gọi gió chẳng thua kém thậm chí còn hơn xa so với con người.”
“Nếu trong khoảng thời gian ngắn con người còn có thể tranh dành một nơi để sống để kéo dài hơi tàn nhưng về lâu về dài trước thú tộc hùng mạnh con người dù có mạnh mẽ đến đâu, có nghị lực đến đâu cũng chỉ có thể bất lực mà cúi đầu.”
Rượu trong chai đã bị vị sư huynh ấy bất giác uống hết, chẳng thèm lấy ra một chai nữa, cũng chẳng rõ là say hay là chưa, vị sư huynh ấy với sắc mặt ửng đỏ người cứ đung đưa để trêu ghẹo cô bé đang núp trong lòng vị sư tỷ, rồi sau đó mới trấn tĩnh lại, ngồi yên bất động nhìn Lâm Thủy mà nói:
“Mà hơn nữa sở dĩ thời đó từ trong các trang trại tự nhiên ấy những người sở hữu thể chất đặc thù có thể thoát được cơ bản là do đám thú tộc ấy cố ý để cho những người ấy làm vậy, cố ý để cho họ thoát.”