Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 193: Được Sống
Nhận lấy que thịt xiên đã được vị tỷ tỷ xinh đẹp kia nướng xong vào trong tay cùng với một lời cảm ơn sau đó Lâm Thủy lại trấn tĩnh lại vừa ăn vừa nghe kể chuyện.
“Hẳn là sư muội cũng đã biết trước thời đại tu hành Thiên Tâm cảnh là cảnh giới cao nhất mà nhân tộc có thể đạt được là cực hạn của con người trước ngưỡng cửa tu hành, Thiên Tâm cảnh khó luyện khó thành, trăm người may ra mới có một người thành được, các pháp để luyện thành Thiên Tâm cảnh đã có từ cái thời trước khi thú tộc đến, nhưng đến cả một vị Thiên Tâm cảnh cao thủ cuối cùng cũng chỉ có thể đánh ngang tay và chạy chốn được trước một con trung đẳng chủng tộc thôi.”
“Những người có thể chất đặc thù tu luyện đến cực hạn thì lại mạnh hơn một chút nhưng không giống như là dưới phàm tam cảnh chỉ cần tập luyện đúng cách đúng pháp nếu có thể chất tốt nữa là thành được Thiên Tâm cảnh thì người có thể chất đặc thù nếu muốn tu luyện phải ăn một loại thảo dược có tên là Ái Biệt Ly Thảo trộn chung với cả thịt của người có thể chất đặc thù khác để thể chất có thể tiến hóa đến cực hạn, tùy vào thể chất sẽ quyết định số lượng mà người đó cần phải ăn nhưng không phải cứ ăn nhiều hơn là mạnh, khi ăn đến một số lượng nhất định thể chất không thăng hoa được nữa thì đấy là cực hạn.”
“Dã man phải không, kể cả những người đạt được thể chất cực hạn của thời đó cũng nghĩ vậy, ai ai trong số đó sau khi đạt được thể chất cực hạn thì đều có vấn đề cả, nhưng gánh nặng vì tự do của nhân tộc đặt trên vai nên đấy không phải là lúc mà họ có vấn đề.”
“Cái giá phải trả thì vô cùng dã man nhưng đổi lại phần thưởng cũng vô cùng tốt, một người sở hữu thể chất đặc thù tu luyện đến cực hạn có thể g·iết c·hết một con trung đẳng chủng tộc và còn có thể chạy chốn được trước một đầu thượng đẳng chủng tộc.”
Ít học ít hiểu vì đâu phải ai cũng đến từ gia đình tốt, cô bé đó cũng vậy núp vào trong lòng vị sư tỷ đến nay những gì cô bé ấy biết là những gì mà thầy cô giáo và người hầu ở trong tông môn giảng dạy, là một cô gái nhỏ tuy chẳng hiểu lắm về việc ăn người nhưng khi chỉ thoáng tưởng tượng đến cảnh ăn người thôi đã khiến cho cô gái ấy sợ hãi cùng hoảng sợ, núp ở trong lòng vị sư tỷ nhưng cũng không dám run run nhiều mặc dù vô cùng sợ hãi và hoảng loạn nhưng vì sợ và lo lắng rằng sư tỷ sẽ vì mình mà trách mắng vị sư huynh ấy nên cô bé chỉ có thể cố gắng ngồi yên giữ mình.
Nhưng một cô bé làm sao mà có thể giấu được một kẻ già đời, tuy cô bé vẫn cố gắng giữ yên bất động, nhưng với đôi mắt nhắm chặt, hai tay bấu lấy áo mình cả người lâu lâu thoáng chốc run run là vị sư tỷ ấy có thể nhìn ra được rằng cô bé đang rất sợ hãi nhưng không dám biểu hiện ra rồi, ôm chặt lấy cô bé vào lòng, quay sang lườm thật sâu vị sư huynh ấy, thấy ánh mắt của người nữ nhân rồi nhìn sang cô gái nhỏ sợ hãi nhưng cố che dấu vị sư huynh đó mỉm cười rồi lại tập trung nướng thịt.
Mọi người cũng chẳng ai có ý kiến, Lâm Thủy cũng chẳng nói, vị tỷ tỷ xinh đẹp ngồi bên cạnh cũng chẳng nói gì, vì đâu phải ai cũng được như Lâm Thủy tuổi còn nhỏ mà có tâm cảnh như thế, cô bé ấy sợ hãi mới là chuyện bình thường.
Sau một lúc cô bé đã bớt sợ, cả người bớt run run, tâm trí cố gắng không tưởng tượng đến mấy cảnh ấy nữa, thấy mọi người có phần yên lặng, chẳng rõ là cô ấy biết hay chưa nhưng cô bé muốn gợi chuyện để tạo bầu không khí:
“Thưa sư huynh, thế hồi đó thịt của những người sở hữu thể chất đặc thù họ lấy ở đâu vậy ạ?”
Vị sư huynh lúc này đã lấy ra một chai rượu mới, chẳng thèm rót mà trực tiếp tu, tu xong rượu thì nhai lấy thịt, nghe cô bé nhỏ xinh đẹp đang núp ở trong lòng nữ nhân đã bớt đi sự sợ hãi mà hỏi vị sư huynh ấy mỉm cười nuốt xong miếng thịt, mặc kệ ánh mắt của vị sư tỷ đang lườm như muốn cảnh cáo chém g·iết mình, rồi đáp lại:
“Trong thời đại đó trừ những người sở hữu thể chất đặc thù vô cùng hiếm, vô cùng có ích và khó gặp ra thì những người khác vì chẳng thể quyết định cũng chẳng thể ưu tiên được là ai sẽ là người sống mà ai sẽ là n·gười c·hết nên họ đã đưa ra quyết định là bỏ tất cả những người sở hữu thể chất đặc thù vào trong một cái hộp kẻ nào đạt được thể chất cực hạn thì trở ra.”
Lúc này nói thì cô bé vẫn chưa hiểu, nhưng thấy cô bé đã ổn vị sư huynh ấy lại bắt đầu kể tiếp:
“Trong thời đại đó những người vừa sở hữu thể chất đặc thù, vừa là cao thủ Thiên Tâm cảnh là hiếm gặp nhất, khó tìm nhất, những người đấy được người đời mệnh danh là nghìn năm mới có một, với sức mạnh có thể đánh ngang tay hoặc thậm chí nếu may mắn còn có thể chém g·iết một con thượng đẳng chủng tộc.”
“Nhưng như ta đã nói sở dĩ những người có thể chất đặc thù có thể sống, có thể thoát, có thể công phá những trang trại kia mà không bị gì là do chúng cố ý thả chúng ta đi, cố ý để chúng ta thoát, chứ không thì làm sao mà chúng ta có thể thoát, có thể sống được, với lực lượng của chúng thời đó nếu chúng muốn ta c·hết, chúng ta phải c·hết, nếu chúng muốn ta sống, ta sẽ được sống.”
“Đám nghiệt s·ú·c đó chắc chắn sẽ không bao giờ chịu chút thiệt thòi nào trong thời đại đó cả, sở dĩ chúng thả ta đi là vì chúng muốn trải nghiệm những đặc sắc, những lý thú của việc chơi trò chơi ngươi chốn ta bắt, ai may mắn thì sẽ có được, vì trong miệng của chúng những nhân tộc là Thiên Tâm cảnh, những nhân tộc có thể chất đặc thù tu đến cực hạn, hay là những nhân tộc vừa là Thiên Tâm cảnh vừa có thể chất đặc thù tu đến cực hạn so với đám phàm nhân thông thường kia giống như là những món thịt heo thông thường và những món thịt heo cao cấp xa hoa vậy.”
“Nhân tộc vô vọng khi đứng trước thú tộc thời đó, đặc biệt có một sự kiện lần đầu tiên bốn con thú từ bốn chủng tộc thượng đẳng khác nhau tiến đến săn những người có thể chất đặc thù, bốn con thú đó phân biệt là Hắc Long, Bạch Phương, Dương Quy, Âm Hổ, chúng tàn sát khắp nơi không người kháng cự được lần đó nhân tộc chúng ta đã phát động tám vị vừa sở hữu thể chất đặc thù tu đến cực hạn vừa là cao thủ Thiên Tâm cảnh, tám vị đó đã hao hết sức mình cuối cùng đã đi đến kết cục đồng quy vô tận với bốn con thượng đẳng chủng tộc thú đó, nhân tộc ta mất đi tám vị đấy tổn thương không dậy nổi, thú tộc mất đi bốn con thú đấy còn hàng tỷ tỷ con khác.”
Ngay khi vừa dứt lời cô bé nhỏ dễ thương trong lòng của vị sư tỷ kia lại cất tiếng hỏi:
“Thưa sư huynh sao huynh biết được rằng thịt người có vị như thịt heo cao cấp ta chưa nghe thầy giáo hay ai nói đến điều này bao giờ, chẳng nhẽ sư huynh đã ăn qua rồi?”
Vị sư huynh kia vừa nói xong uống thêm một ngụm rượu cho trơn họng, đang định nói tiếp nghe thấy câu hỏi đó của cô gái nhỏ thì đột nhiên lặng người rồi sau đó mới đáp lại nói:
“Ta thực chất có một người bạn, trong một chuyến đi làm nhiệm vụ anh ta đã được người dân trong một ngôi làng nghèo mời vào nhà đãi món thịt heo cao cấp, bởi vì đã ăn qua rồi nên ngay khi vừa ăn liền nhận ra vị nhưng người bạn ấy của ta vẫn làm mặt hồ đồ mà hỏi thịt này là gì, những người dân thân thiện ấy trả lời anh ta rằng đây là thịt heo, nhưng điều này càng khiến cho anh ta tò mò hơn vì làm sao mà ở trong cái làng này lại có thịt heo cao cấp được và mọi giải đáp của anh ta đã được trả lời khi anh ta được người dân mời đến chuồng heo.”
“Ngay ngày hôm đó anh ta đã móc họng của mình để nôn hết đống thịt đấy ra sau đó liền tuyệt thực mười ngày không ăn không uống nữa.”