Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 194: Anh Hùng
Nghe đến đây cả Lâm Thủy cùng với vị tỷ tỷ xinh đẹp đang ngồi bên cạnh nướng thịt dường như hiểu ra điều gì đấy, một người đang định ăn thì không dám ăn nữa còn một người đang định nướng thì bỗng ngừng lại, vị sư huynh kia nhìn thấy điều ấy liền hiểu ý vội cười rồi nói:
“Các vị đừng lo lắng, sau sai lầm đấy của người bạn ta đã rất cẩn thận trong việc chọn đồ ăn thức ăn, nếu như không thấy rõ nguồn gốc thì ta không thể ăn được.”
Nghe vậy chẳng rõ nàng đã tin hay là chưa nhưng chỉ thấy Lâm Thủy dơ que thịt lên tiếp tục ăn, còn vị tỷ tỷ xinh đẹp ngồi bên cạnh thấy vậy thì tiếp tục nướng.
Vị sư huynh sau câu nói đấy vừa tu thêm hết một chai rượu nữa dường như quên quên điều gì đấy, cố nhớ lại nhưng đến ngồi còn chẳng vững thì nhớ được cái gì, cũng muốn giống như cô bé tựa đầu vào vai vị sư tỷ mà ngủ nhưng ngay khi vừa tới liền lập tức bị đẩy ra, lơ lơ đãng đãng vừa tỉnh vừa mê sau khi bị đẩy ra thì lại tỉnh thấy vậy cô bé núp trong lòng cùng với vị sư tỷ đều khúc khích cười, vị sư huynh đó sau khi mơ mơ màng màng mà tỉnh lại thấy hai người ấy cười cũng khúc khích cười theo, sát tới định ôm lấy hai người nhưng ngay lập tức bị vị sư tỷ cùng với cô bé kia cản lại rồi ăn ý đồng thanh nói:
“Nếu muốn đến gần thì phải kể nốt chuyện đi.”
Nói xong hai người lại ngạc nhiên nhìn nhau sau đó lại khúc khích cười, vị sư huynh kia thấy thể tuy mơ mơ màng màng nhưng khi thấy hai người đồng thanh bản thân cũng ngạc nhiên nửa tỉnh nửa mê vừa cười vừa nói:
“Nếu hai mẹ con đã quyết ý như vậy thì ta kể nốt vậy.”
Cô bé trong lòng sau khi nghe xong câu nói đó liền xấu hổ, cả vị sư tỷ ấy cũng thế nhưng thừa cơ bắt được khoảng khắc xấu hổ của cô bé vị sư tỷ đó liên tục trêu trọc mãi đến khi cô bé dỗi nhưng vẫn ôm chặt không buông thì mới ngừng, tay ôm lấy người rồi xoa lấy đầu như thể coi nó là đứa con gái, vị sư huynh kia thấy thế thì lại mỉm cười rồi tiếp tục kể chuyện nói:
“Thời gian dài sống trong nhục nhã và đau khổ, sau sự kiện đó niềm tin vào hi vọng của con người lại tăng lên nhưng cũng rất nhanh chóng bị dập tắt, thú tộc gần như chẳng làm gì cả, chúng vẫn cứ làm như bao ngày, nhưng dù thế nhân tộc vẫn chẳng thể làm được gì cả, chẳng thế cứu được ai hết, chẳng thể đem lại bình an, chẳng thể c·ướp lại hòa bình.”
“Nhưng cho đến một ngày, một thiên thạch từ trên trời rơi xuống làm cả thú tộc cùng nhân tộc đều chú ý đến, nhưng cho dù chúng có tìm thế nào tốn bao nhiêu lâu thì đám nghiệt s·ú·c ấy cũng chẳng thể tìm được, bỏ thời gian dài tìm kiếm mà kết quả nhận được là vô ích chúng cũng mặc kệ và bỏ quên đi chuyện này.”
“Nhưng năm mươi năm sau kể từ ngày thiên thạch rơi xuống, người đàn ông đầu tiên trở thành ngũ giai đỉnh phong cường giả, một vị ngũ giai đỉnh phong cường giả ra đời, kéo theo đó là chấm dứt thời kỳ phàm phu, tiến bước vào thời kỳ tu hành.”
“Lửa giận ngập trời, sau khi thăng lên ngũ giai chi đỉnh, người đàn ông đó đã quét sạch toàn bộ thú tộc trên Ngự Thú đại lục giải thoát toàn bộ nhân tộc chỉ trong một ngày.”
“Tin tức này đã làm cho thú tộc kinh ngạc cùng lo sợ, vì một con người với sức mạnh không ai có thể đo đếm được đã quét sạch toàn bộ thú tộc và giải phóng cho toàn bộ nhân tộc ở Ngự Thú đại lục chỉ trong một ngày.”
“Xuyên qua những cánh cổng không gian, con đường mà đám nghiệt s·ú·c thú tộc đó dùng để tiến tới và đem lại đau khổ cho chúng ta, người đàn ông đó đã lội ngược lại Vạn Thú đại lục.”
“Chỉ trong một ngày thôi Vạn Thú kh·iếp sợ, chỉ trong một ngày thôi Vạn Thú than khóc, chỉ trong một ngày thôi bảy thành dân số của Vạn Thú đại lục đã bị người đàn ông đó g·iết sạch.”
“Máu chảy ngập trời, tiếng la hét cùng van xin đến thất thanh cũng khiến cho ông trời phải rỉ máu mà khóc, nhưng không ai có thể ngăn cản lại người đàn ông ấy cả, thoát cũng không thoát được vì tinh cầu đã bị người đàn ông đó dùng khí phong kín lại rồi, chạy cũng chẳng chạy thoát, chốn chỗ nào thì người đó cũng tìm ra, thú tộc chỉ có thể sợ hãi cầu xin bất động chờ c·hết, chỉ trong một ngày thôi bảy thành sinh linh bị tiêu diệt, chỉ trong một ngày thời bầu trời ngập trong biển máu, cả tỷ tỷ sinh linh bị đồ sát, chỉ trong một ngày thôi chúng hiểu được thế nào là sợ hãi.”
“Vạn Thú đại lục đến nay vẫn còn có thể tồn tại là nhờ vào lòng từ bi của người đàn ông ấy, lòng từ bi và lý trí khiến cho hắn không lầm đường lạc lối trong mê cung vô tận của g·iết chóc, lòng từ bi và lý trí cho người đàn ông ấy sự tỉnh táo để tha thứ cho những chủng tộc không có liên quan và có liên quan vô cùng vô cùng ít.”
“Bao nhiêu mạng người đổi bấy nhiêu mạng thú, ba phần tư quãng thời gian của thời kỳ thượng cổ hàng tỷ tỷ sinh mạng đã phải sống trong nhục nhã cùng đau khổ chỉ trong một ngày thôi thú tộc đã trả hết không những không trả thiếu mà thậm chí còn thừa, vì thú tộc sinh sôi nảy nở nhiều, dù tuổi thọ cũng chẳng đáng bao nhiêu nhưng trong một đời có những chủng tộc có thể sinh đến hàng tỷ tỷ đứa con, có những chủng tộc khác thì ít hơn nhưng so với nhân tộc thì chỉ hơn chứ có kém gì, hơn nữa Vạn Thú đại lục đất rộng thú thưa, tài nguyên dồi dào hơn nữa chúng còn chiếm được cả Ngự Thú đại lục vào lúc đó nữa nên tài nguyên thì gần như là vô tận chúng cần gì phải quan tâm nhiều, chỉ ăn, ngủ rồi sinh thế nên mỗi đời qua mỗi đời chúng chỉ thăng lên chí có ít gì.”
“Sau lần gió tanh mưa máu ngược trở về đại lục, lần đầu tiên sau suốt một quãng thời gian dài nhân tộc có lại được sự bình an, hòa bình vốn có của nó, tuy còn rất nhiều việc phải làm nhưng có vẻ như nghiệp đã nhanh chóng bắt kịp, trong suốt quãng đời của người đàn ông đấy, ác nghiệp có gieo, thiện nghiệp cũng vậy, tuy s·át h·ại vô số nhưng những thú tộc kia cũng chỉ là trả nghiệp, nhưng lẫn vào trong đấy vẫn còn hàng tỷ tỷ thú tộc vô tội đã bị ông g·iết sạch, ngược lại ông cũng gieo được thiện nghiệp nhờ ông mà nhân tộc có lại được hòa bình, nhờ ông mà nhân tộc có lại được bình an, nhờ ông mà nhân tộc biết đến tu hành để có thể tự bảo vệ mình, thiện nghiệp có, ác nghiệp cũng vậy, cái nào nhiều cái nào ít thì chẳng ai biết nhưng có vẻ như lần đó ác nghiệp đã kịp nở trước rồi.”
“Cứu được nhân tộc, đem lại hòa bình, đồ sát thú tộc trả sạch nghiệp nhân quả, nhưng cuối cùng nghiệp ác đã kịp đến trước, ngay khi ông vừa mới trở về Ngự Thú đại lục, một căn bệnh quái ác đã luôn đi theo ông từ khi ông còn là một đứa trẻ đã phát tác, nó h·ành h·ạ rồi t·ra t·ấn người anh hùng, những chúng sinh biết vậy thì đau thương nhưng chẳng biết phải làm gì, người anh hùng của Ngự Thú đại lục, người đã đem lại hòa bình, cứu vớt hàng tỷ tỷ nhân tộc bị h·ành h·ạ trong đau đớn bởi căn bệnh quái ác cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.”
“Ông chỉ có thể sống được mười ngày kể từ sau khi trở về Ngự Thú đại lục, mười người cuối cùng của cuộc đời sống trong đau khổ, người anh hùng của Ngự Thú đại lục, người anh hùng của nhân tộc, đã hi sinh tất cả vì hòa bình của nhân tộc.”