Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 195: Nhất Vạn

Chương 195: Nhất Vạn


Nói đến đây vị sư huynh đã ngà ngà say, dù sao thì hai ba chai rượu cũng là một mình huynh ấy tu hết mà rượu này cũng đâu phải là mấy loại rượu tầm thường nên giờ say là phải, sát sát lại gần như muốn tựa đầu vào vai vị sư tỷ như mọi khi nhưng khi nghĩ đến hình ảnh mình trước mắt mọi người ở đây vị sư huynh kia lại ngồi lại, khoanh chân lưng thẳng nghiêm trang nhìn, vị sư tỷ cùng cô bé trong lòng thấy thế thì khẽ cười, Lâm Thủy sau khi no bụng đang ngồi lau tay còn vị sư tỷ bên cạnh bây giờ mới bắt đầu chính thức ăn chút chút.

Ôm lấy vị sư tỷ cô bé trong lòng hướng tới vị sư huynh khẽ hỏi:

“Vậy sư huynh rốt cuộc người anh hùng đó tên là gì?”

“Tên sao?” Vị sư huynh đó trong cơn say vô thức đáp lại, cố gắng để cho bản thân thanh thanh tỉnh tỉnh nghĩ nghĩ lại điều gì đấy sau đó vị sư huynh ấy mới nói:

“Ta không biết người anh hùng đó tên gì, nhưng ta biết người anh hùng ấy họ Nhất Vạn.”

Nghe vậy cả hai cô bé một đang núp trong lòng, một đang lau tay Lâm Thủy đều ngạc nhiên, cô bé đang núp trong lòng có thể vì thế mà ngạc nhiên nhớ nhớ quen quen cái tên này mình đã gặp ở đâu rồi, còn Lâm Thủy nàng nhận ra cái họ này, cái họ này, cái họ này là họ của …

Nhìn hai cô bé đều làm ra vẻ ngạc nhiên vị sư huynh kia liền cười mang theo nhàn nhạt đắc ý mà nói:

“Đúng vậy, mười năm sau khi người đàn ông này c·hết, một vị lục giai cảnh đầu tiên ra đời, vị lục giai cảnh đó có tên là Nhất Vạn Thiên Sinh.”

“Và người đàn ông ấy người đã dành lại hòa bình cho nhân tộc, người đàn ông đã cứu vớt hàng tỷ tỷ nhân mạng chính là cha của ngài ấy, cha của Nhất Vạn Thiên Sinh.”

Cô bé kia thì có vẻ như nhận ra điều gì đấy nhưng không hiểu nhiều nên không mấy ngạc nhiên, hai vị tỷ tỷ cùng sư tỷ dường như đã nghe qua nên vẫn điềm nhiên như vậy, còn Lâm Thủy đây là lần đầu tiên nàng biết về điều này lần đầu tiên nàng được biết thêm về Nhất Vạn Thiên Sinh người đàn ông hi sinh tất cả cho vạn tộc.

“Là người đầu tiên trong suốt chiều dài lịch sử của tộc chúng ta từ thời thượng cổ cho đến tận bây giờ thăng lên được lục giai cảnh, một kỳ tích mà chẳng thể phá vỡ, một kỳ tích mà chẳng thể thay đổi, đáng lẽ ra khi thăng lên lục giai cảnh ngài có thể bỏ lại hết tất cả để tu hành nhưng lúc đó ngài đã không làm vậy vì nếu ngài bỏ đi ai sẽ lo cho chúng sinh bây giờ, với quyền lực, với sức mạnh, với trí tuệ vô biên không gì có thể đo đếm ngài có thể làm gần như tất cả những gì ngài muốn trên cái thế giới, cái vũ trụ này, nhưng ngài gần như không làm bất cứ thứ gì quá khích cả.”

Vị sư huynh ấy nói bằng tất cả lòng tôn kính, bằng tất cả sự kính trọng dành cho người ấy, không có bóng tối nào che đi được ánh sáng, không có sự giả dối nào có thể giả đi được sự cung kính trong lời nói của vị sư huynh đối với người ấy, với tất cả sự tôn kính, với tất cả lòng kính trọng vị sư huynh đó nói:

“Với sức mạnh, với quyền năng, với trí tuệ như thế ngài ấy chỉ dùng mỗi vài loại thần thông để không cần cho ăn uống ngủ nghỉ và thần thông có thể xuất hiện ở bất cứ đâu mà ngài ấy muốn.”

“Sáng lập ra Nhất Vạn Triều, dạy dỗ cho chúng sanh trồng trọt, nuôi dưỡng, tu hành, … Chẳng bao giờ phân ra nhiều thân dù có thể, lúc nào cũng chỉ một thân một mình, không phá đi các cánh cổng mà tạo ra các bí cảnh để bọc vào khiến cho người bên ngoài có thể vào nhưng thứ bên trong không thể ra nếu không có sự cho phép, không những không g·iết đi thú tộc mà còn hòa bình với chúng, không phân biệt, không thù hận, không khinh ghét dạy dỗ cho chúng tu hành chẳng khác gì con người.”

“Quyền năng cùng trí tuệ vô biên vô lượng thế nhưng chẳng bao giờ phân thân ra làm hai làm ba để làm việc cho nhanh hơn cũng chẳng bao giờ kéo dài tuổi thọ mặc dù có thể sống bao lâu theo ý muốn, ngài ấy cống hiến hết đời vì đại lục, đến tuổi rồi c·hết, chẳng ai hiểu vì sao ngài ấy lại làm như vậy, tại sao lại không hóa thành nhiều thân, tại sao lại không kéo dài tuổi thọ, chẳng ai biết, họ chỉ biết ngài đã cống hiến hết mình vì chúng sinh, nếu không có ngài sẽ không có nhân tộc bây giờ, nếu không có ngài sẽ không có thú tộc bây giờ, nếu không có ngài tu hành vô lối, …”

Nói đến đây vị sư huynh ấy vẫn không ngừng lại vẫn tiếp tục nói, với tất cả lòng kính trọng với trái tim sùng kính nhất, Lâm Thủy cùng cô bé chẳng ai ngăn lại, vị tỷ tỷ xinh đẹp ngồi bên có vẻ đã ăn xong, trời có vẻ cũng đã rất muộn, cô bé nhỏ trong lòng vị sư tỷ đã sớm ngủ, đặt cô bé nhỏ lên giường nằm, vị sư tỷ định hướng ra phía sư huynh nhưng ngay khi gần đến đang nói chuyện vị sư huynh ấy lăn ra ngủ luôn dưới đất, thấy như vậy vị sư tỷ ấy cũng chẳng bất ngờ như đã sớm quen thuộc với việc ấy nhưng vẫn mỉm cười khi nhìn thấy vị sư huynh, sau đó mới quay sang nhìn hai người Lâm Thủy cùng vị tỷ tỷ xinh đẹp nói:

“Hai vị cứ về trước đi ta dọn dẹp cho, dù sao thì đồ đạc để vào trong bí cảnh rồi rửa cũng được.”

“Nếu vậy để ta phụ tỷ thu thập.” Lâm Thủy nghe vậy liền đáp, đáp xong cũng kệ vị sư tỷ ngăn cản liền phụ giúp theo thu thập, vị tỷ tỷ xinh đẹp thấy vậy thì cũng phụ giúp theo xong khi mọi chuyện đã xong vị sư tỷ nói lời cảm tạ, cất hết đồ đạc đã dùng hoặc chưa dùng vào trong nhẫn không gian thay đổi chế độ của cái đèn bếp, rồi từ trong nhẫn lấy ra một cái hộp tỏa ra hương thơm có vẻ như dùng để khử mùi, xong việc hai người Lâm Thủy cùng vị tỷ tỷ xinh đẹp nói lời chào rồi rời đi trước khi đi cũng không quên phụ giúp vị sư tỷ ấy lau dọn sàn nhà sau khi đã cất xong bát đũa.

Khung đường này cũng không hề vắng người, vị tỷ tỷ xinh đẹp sau khi ra khỏi nhà của gia đình kia liền lấy hai cái khăn mỗi cái chùm lên đầu của một người, đưa cho Lâm Thủy một viên kẹo để ngậm vào đấy, xong tự mình lấy ra một viên ngậm rồi mới đi.

Dù sao thì cũng không hổ là một kẻ già đời, lăn lộn đã lâu nên hiểu thế gian hiểm ác, lúc này cho dù cùng một tông một phái nhưng thân là nữ nếu chẳng may cái chẳng may nào đó mà nó xảy ra thì hai người kết cục sẽ chỉ có thân tàn ma dại.

Nhiều nhà quanh đây đóng kín mít cửa chẳng biết đã có ai ở chưa hay là đang ở trong đấy làm gì, còn nhiều nhà thì mở toang hoang cửa ra tia qua ánh mắt ngó vào thì thấy ai ai cũng đang làm bữa tiệc mừng, trên đường phố cũng chẳng vắng bóng người, nhưng có vẻ giờ khuya nên ít nữ nhân qua lại, nhóm hai người Lâm Thủy cùng vị tỷ tỷ ấy cũng không phải nổi bật dù sao ở đây cũng có nhiều người lấy khăn chùm đầu, tay nắm chặt tay dắt tay nhau đi qua những con phố, mới đi qua một chút đã bắt gặp qua trên phố vài kẻ già đời, không chỉ nữ mà nam cũng đeo mặt nạ, dù sao những kẻ lăn lộn đã lâu thì kẻ thù thiếu gì, ngoài tông cũng có mà trong tông cũng chẳng thiếu nên ai ai cũng cẫn thận là chắc hơn.

Chương 195: Nhất Vạn