Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 196: Lạ Đời

Chương 196: Lạ Đời


Lúc này từ nhà bên cạnh nhà mà Minh Triết hắn đang ở, trong đêm khuya thanh vắng một thiếu niên từ trong nhà bước ra, khu này có vẻ vắng người hơn nên dường như khi đêm đến chẳng mấy ai ra ngoài, hai tay vừa kéo vừa chỉnh lấy cái quần, sắc mặt phởn phởn, trên người là mùi hương của rượu pha lẫn cái mùi hương của chất dịch được tạo ra từ cơ thể của người nam trộn lẫn với của người nữ, tuy âm thanh bị bịt kín chẳng thể nghe được nếu như bước vào trong nhà nhưng chẳng cần nói cũng có thể đoán được người này vừa làm điều gì.

Chân đi loạng choạng, tưởng chừng như sắp ngã đến nơi rồi, cùng lúc đó từ nhà bên cạnh có một đám người mặc đồ đen bước ra.

“Lần này phải g·iết được sơn vương, con nghiệt s·ú·c đó.” Môt người đi trong đoàn cất tiếng nói.

“Sư đệ chú ý từ ngữ.” Nghe vậy dẫn đầu đoàn một người thanh niên lên tiếng.

Đường cũng chẳng nhỏ, tuy đường vắng nhưng nhóm người kia cũng rất có ý tứ đi sát vào một bên, tiếng cũng chẳng nói to chỉ khe khẽ cho ai trong nhóm cũng chẳng có thể nghe được.

Nhưng dường như thiếu niên say rượu kia có ý khác, tránh trái ngăn phải hết lần này tới lần khác lại có ý huých lấy vai của người dẫn đầu đoàn ấy, điều này đã lập tức đưa đến sự chú ý của những người khác trong đoàn.

Nhưng thiếu niên kia có vẻ như trời chẳng sợ đất chẳng kinh, vênh vênh lên nhìn toàn bộ ánh mắt của những người trong đoàn sau đó lại ngước lên vênh vênh nhìn cái vị đoàn trưởng nói:

“Các ngươi có ý gì đây con c·h·ó không có mắt để nhìn đường à?”

Điều này đã dẫn đến cậu thiếu niên đang đi bên cạnh vị đoàn trưởng liền nóng máu trợn mắt nói:

“Ngươi có ý gì muốn kiếm chuyện hay động thủ sao?”

Vừa nói vừa đi lên, vừa nói vừa tiến đến, khí nhẹ nhàng phóng ra, tụ lại như thể là muốn đoạt mạng người nhưng ngay sau đó bị vị sư huynh trưởng đoàn tay che ngăn lại, khí nhàn nhạt từ trên người vị sư huynh ấy tỏa ra áp lực tới, ánh mắt sắc bén liếc qua khiến cho cậu thiếu niên đang nóng máu kia phải lập tức kiềm cho co đầu lại.

Người thiếu niên đang say rượu kia thấy vậy càng huênh hoang vênh váo như muốn chọc cho cậu thiếu niên kia tức giận, như muốn đổ thêm dầu vào lửa người thiếu niên đang say rượu kia nói thêm:

“Dù sao đám Ngự Hổ tông các người suy cho cùng cũng chỉ là con c·h·ó của Ngự Lang tông bọn ta, bây giờ gặp chủ không chào thì không nói các ngươi đây là có ý gì đây, định phản chủ à?”

Càng nói hắn càng vênh váo, càng nói hắn càng ngang ngược nhưng vị sư huynh dẫn đầu đoàn kia vẫn mặc kệ, mỉm cười nhìn người thiếu niên đang say rượu đó rồi nói:

“Chuyện này cũng là bên ta có lỗi sư đệ cũng là người hơi nóng máu mong vị huynh đệ đây thông cảm, chúng ta hai bên mỗi người nhường nhau một chút nếu không khó tránh khỏi làm hỏng đại sự ngày mai.”

Khuôn mặt hiền lạnh, giọng nói trân thành của vị sư huynh ấy dường như đã cảm động được người thiếu niên, sau khi nghe vị sư huynh ấy cất tiếng nói xong người thiếu niên đang say rượu kia cũng chẳng gây thêm nhiều khó khăn nữa chỉ vênh váo nhìn cậu thiếu niên vừa tức giận như muốn trêu tức thêm nói một vài lời rồi bỏ đi.

Trước khi đi còn không quên nhổ một bãi nước bọt xuống giày của vị sư huynh dẫn đầu đoàn ấy nữa, nhưng vị sư huynh ấy cũng chẳng giận chỉ mỉm cười, cả đoàn chẳng ai dám có phản ứng càng làm người thiếu niên đang say xỉn kia vênh váo hơn, vị sư huynh dẫn đầu đoàn ấy cũng chẳng làm gì cả xong khi người thiếu niên kia đi mất thì bản thân cũng kéo theo đoàn rời đi.

Nhưng chẳng rõ là người thiếu niên kia say rồi hay là ngu thật mà không thể nhận ra nhưng chỉ biết khi mà vị sư huynh dẫn đầu đoàn kia bộc lộ ra khí tức đã có một số kẻ thao thức chú ý tới.

Quả thật là trớ trêu khi người hung dữ lại là kẻ mềm yếu, còn người hiền lành hóa ra lại lại kẻ độc ác, phô trương sức mạnh cùng phô trương khí thế cậu thiếu niên kia cũng chỉ là một kẻ tầm thường đôi tay vẫn còn sạch sẽ, nhưng đoàn người kia thì khác, dù ẩn dù hiện nhưng ai ai trong đoàn cũng đều là cao thủ Tẩy Trần cảnh tứ giai hoặc ngũ giai, còn ngay khi khí tức vừa bộc lộ ra thôi những kẻ hữu ý ai ai cũng cảm nhận được trong cái đoàn này trong tay mỗi người ít nhất đã có một mạng người, đặc biệt là vị sư huynh dẫn đầu đoàn dù chỉ là thoáng hiện nhưng trong tay của người hiền lành vừa mới mỉm cười ấy đã có ít nhất gần một trăm mạng người.

Có vẻ như Ngự Hổ tông là một phái nguy hiểm, tin tức về nó luôn luôn được giữ kín, luôn luôn được bí mật nên chẳng ai biết về nó cả.

Chẳng chiếm giữ một điểm tài nguyên nào, chẳng nhận nhiệm vụ từ ai, chẳng buôn bán bất kỳ thứ gì cả, những điều này càng khiến cho Ngự Hổ tông thêm thần bí.

Cùng mang một chữ Ngự thôi nhưng gần như hai tông chẳng quen biết mấy với nhau, mặc dù đã được tông chủ cùng với thập đại trưởng lão công nhận Ngự Hổ tông là thế lực đồng minh bạn bè nhưng gần như chẳng ai quen hay là chẳng ai biết về nó cả đến cả đa số các vị trưởng lão cũng vậy dù sao thì Ngự Hổ tông người cũng chẳng hề ra ngoài hoặc là ra ngoài mà chẳng có ai biết, chẳng hề tiếp khách nếu người của Ngự Lang tông hoặc những thế lực bạn bè có đến thì phải là cấp bậc tương tự như thập đại trưởng lão hoặc tông chủ thì mới tiếp đón được.

Ngự Hổ tông cũng dùng hệ thống quản lý giống Ngự Lang tông với người đứng đầu là tông chủ và dưới là thập đại trưởng lão, không ai biết tông chủ của họ là ai, có tu vi như nào, xuất thân từ đâu, … không ai biết, chỉ biết có một sự thật đã được một vị trưởng lão trong tông môn đi đến đấy cùng với phái đoàn của thập đại trưởng lão công nhận rằng mười vị trưởng lão của Ngự Hổ tông ai ai cũng đều là Huyền Ngọc Cảnh đỉnh phong một sự thật trần trụi đã được vị trưởng lão ấy mắt thấy, tai nghe ý biết, khi tin tức này được lộ ra ai ai cũng đều lo sợ, thậm chí đến cả trong Ngự Lang tông những bậc đệ tử đều lo sợ theo, vì tu vi Huyền Ngọc cảnh đỉnh là đã ngồi chung mâm với tông chủ cùng với một vài vị trưởng lão rồi mà ở đây Ngự Hổ tông cùng một lúc có đến mười vị hơn nữa mới chỉ làm trưởng lão nếu thế thì tông chủ của bọn họ sẽ khủng kh·iếp đến cỡ nào, phải biết chỉ cần một vị Huyền Ngọc Cảnh đỉnh phong thôi cũng đã biến thế lực đấy thành thế lực cao cấp của phía bắc thậm chí là toàn bộ hòn đảo này rồi, mà đây thậm chí còn có mười vị, đằng sau còn có một vị thần thần bí bí tông chủ và vô số trưởng lão đang ẩn mình khác nữa, đủ khiến người đời đưa nó siêu việt vô số thế lực đặt nó ngang hàng với Ngự Lang tông.

Chỉ chiếm lĩnh một khu vực nhỏ, giống như một tòa thành lớn, nằm trong lãnh thổ của Ngự Lang tông làm cứ điểm, không chiếm cứ tài nguyên, không tranh giành một thứ gì khác, chỉ đơn giản là một tòa thành, có sức mạnh để xưng bá tranh hùng hơn nữa tạm thời bây giờ con chưa có xuất hiện ý xấu thì tội gì mà không kết bạn, chỉ có một vài sự kiện mà người của hai phái gặp nhau và sự kiện lần này là một trong số những sự kiện đấy, bí cảnh.

Chương 196: Lạ Đời