Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 197: Cô Nam
“Cốc, Cốc.”
Giờ đã là đêm khuya rồi đang ngồi trên giường lặng lẽ kiểm tra lại đồ đạc lau chùi đao kiếm Minh Triết hắn bỗng nghe được tiếng người gõ cửa.
Gõ xong cửa thì cũng chẳng có một lời đáp lại, thấy thế hắn từ tốn cất đao kiếm đi, chỉ cầm lấy một viên bi đen nhỏ đặt nó ở cạnh cửa, quay trở về giường rồi từ tốn nói:
“Cửa không khóa, có việc cần gặp thì cứ vào.”
Cánh cửa sau lời nói của hắn thì chậm rãi mở ra, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào phía cửa, cửa mở, hai người chùm đầu đen kín mít đang đứng ở đấy, một lớn một nhỏ, hắn cũng chẳng vội động, từ trong miệng họ nhổ ra tay một viên kẹo, gỡ xuống tấm màn đen lộ ra được đó là Lâm Thủy cùng với vị tỷ tỷ xinh đẹp.
“Sư huynh ta về rồi đây.” Gỡ xuống tấm màn đen Lâm Thủy mỉm cười rồi nói, sau đó chạy đến ôm lấy người hắn, còn vị tỷ tỷ kia thì khác, dưới vẻ đẹp của màn đêm người phụ nữ này dường như càng thêm quyến rũ, càng thêm mị hoặc, càng thêm mê người, liếc nhìn viên bi đen được đặt ở cạnh cửa nàng nhếch môi khẽ cười.
Sà vào trong lòng ôm lấy Minh Triết, Lâm Thủy nàng dường như cảm thấy có chút bình an nên chẳng mấy chốc đã lăn ra rồi ngủ.
Bế nàng rồi đặt lên giường, nhưng ngay khi vừa đặt nàng xuống thân nàng cựa quậy tỏ vẻ khó chịu, đây có vẻ là hành động trong vô thức, có lẽ là nàng không có thói quen ngủ khác giường, thấy thế hắn cũng chẳng khó lần này hắn đặt nàng xuống sàn, tuy giường với sàn cũng chẳng khác, nhưng ngay khi vừa đặt nàng xuống tuy có vẻ hơi khó chịu tý nhưng nàng đã nhanh chóng ngủ.
Bé đã xong giờ đến lớn, vị tỷ tỷ xinh đẹp kia sau khi bước vào nhà thì vẫn đứng yên bất động ở phía cửa gần như chẳng làm gì cả chỉ có một cái khác sau khi nàng bước vào nhà là cửa đã lại đóng.
Mái tóc dài mượt mà xinh đẹp, là cảnh đêm hay đã động lòng rồi, chẳng biết, chỉ biết sau khi dỗ cho Lâm Thủy ngủ say hắn đã tiến tới phía nàng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên gò má của người thiếu nữ, thân thể nàng khẽ run nhẹ, hơi thở phập phồng, tay còn lại ôm qua lấy eo để kéo nàng vào gần, thân thể nàng cũng chẳng kháng cự.
Mũi khẽ ngửi qua mùi hương thơm còn vương vấn trên mái tóc nàng, mùi hương thơm của dầu gội, pha chút với mùi của thịt nướng, nó kỳ lạ mà cũng thú vị khiến cho hắn cũng phải nhoén môi cười.
Bàn tay như con rắn lần mò qua từng lớp áo, kéo lên chạm đến bầu ngực của nàng, thân thể nàng khẽ run run nhưng cũng chẳng phản kháng, sắc mặt nàng giờ đã đỏ ửng, hơi thở phập phồng, chơi chán ở trên khẽ luồn tới phía dưới, dường như đã chạm vào một thứ gì đấy khiến cho nàng chẳng nhịn được mà rên lên một tiếng, vuốt ve cùng trêu trọc khiến cho nàng dịu lại nhưng cơ thể càng lúc càng nóng bỏng mê người, đôi tay giống như con rắn ngay khi nàng không nhịn được nó đã đi vào, giật mình chẳng kịp kiểm soát nàng khẽ rên một tiếng nhưng ngay sau đó đã lấy tay vội bịt miệng.
Trêu chọc vài lần là đã đủ hắn chậm rãi rút ra, con rắn sau khi chui vào giờ đã ướt nhẹp, hơi thở phập phồng cùng với sắc mặt đỏ ửng, bầu ngực khẽ run run khi hắn bôi thứ chất dịch của nàng lên ngực áo.
Bế nàng lên giống như bế một cô công chúa ngay khi nàng mất cảnh giác, dịu dàng đặt nàng lên trên giường, nhưng lại điên cuồng hôn lấy nàng, lưỡi quấn đảo quanh, nhưng khi đang điên cuồng hôn lấy nàng hắn bỗng dừng lại, trở ra mỉm cười nhìn người con gái với sắc mặt ửng hồng cùng bầu ngực phập phồng lúc lên lúc xuống quyến rũ đến mê người mà hỏi:
“Nếu ta nói có thì sao mà nói không thì sao?”
Đắm chìm trong d·ụ·c vọng, mê đắm trong sự khởi đầu của khoái lạc, lúc này khi hắn dừng lại nàng mới trở ra được một chút, vẫn còn giữ lại một chút sự thanh tỉnh, nghe thấy lời hắn hỏi thì đáp:
“Nếu chàng nói có thì ta sẽ cho chàng sự khoái lạc, còn nếu chàng nói không thì ta sẽ cho chàng một bất ngờ.”
Nghe xong nàng nói hắn mỉm cười tiếp tục hôn lấy nàng, lần này còn điên cuồng hơn lần trước, lưỡi quấn đảo quanh, cho đến khi họ tách ra còn tạo ra những sợi tơ bằng nước bọt của hai người, hơi thở phập phồng, nàng chậm rãi cởi cúc áo ở trước ngực, nhưng ngay khi nàng vừa đinh cởi ra hắn đã giữ tay nàng lại mỉm cười nhìn lấy người thiếu nữ mê người rồi nói:
“Để dành đi, ta thích sự bất ngờ hơn.”
Nghe hắn nói xong đang chìm đắm trong sự mê người của d·ụ·c vọng nàng bỗng thanh tỉnh mị hoặc cười, hắn vẫn ôm nàng không thả, một cái giường nhỏ, một đôi nam nữ, quấn lấy nhau, nhưng đêm nay lại chẳng làm gì cả chỉ ôm nhau mà ngủ.
Sau một giấc ngủ dài hắn đã chậm rãi mơ mắt, chẳng rõ giờ là đêm hay ngày, trong một căn hộp kín như thế này, chỉ có một cái bếp lửa làm ánh sáng khi bước vào thì ngày cũng như đêm, ngó đầu sang thì ở dưới sàn nhà Lâm Thủy vẫn còn ngủ, quay lại thì trên ngực mình người thiếu nữ xinh đẹp có vẻ đã dậy từ lâu rồi, nằm trên thân ôm lấy người hắn mà chẳng thèm thoát, cũng có thể nàng muốn thoát nhưng do hắn ôm nàng quá chặt nên nàng chẳng thể thoát được.
Mắt đối mắt, mặt đối mặt nhìn nhau, có thể là bình minh nên đôi khi đã có thứ dậy trước rồi, thân nàng khẽ cạ và thứ đấy của hắn như một sự khiêu khích khi bình minh vừa tỉnh dậy, nhưng hắn chỉ khẽ vuốt lấy má rồi nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn cho nàng.
Chẳng có nước chẳng có bất cứ thì gì để có thể vệ sinh cá nhân, nhưng cũng may là hắn đã mang đồ, nàng có vẻ đã chuẩn bị sẵn, hai người cùng vệ sinh cá nhân, sau khi xong việc thì gọi Lâm Thủy dậy.
Cô bé có vẻ vẫn còn hơi ngái ngủ, một thời gian cũng chẳng dài nhưng cũng tính là lâu ngày không gặp, nhưng có vẻ cô bé này đã có vài nét đẹp rồi, mai sau lớn chắc chắn sẽ thành mỹ nhân khó gặp.
Đỡ nàng dậy, để cho nàng thanh tỉnh rồi đi vệ sinh cá nhân, nhưng vẫn còn là một cô bé nửa tỉnh nửa mê thì có tốt gì, đồ đạc nàng hẳn cũng đã được chuẩn bị nhưng đa số đều cất ở trong nhẫn không gian, không tiện lấy, cũng chẳng tiện xem xét, hắn lấy ra từ trong nhẫn không gian một bộ vệ sinh cá nhân mới cho nàng dùng.
Để đề phòng thì hắn có rất nhiều đồ dự bị, cho nàng một bộ hắn cũng chẳng phải lo, mà nhẫn không gian của hắn cũng thuộc loại lớn, thế nên trong này có thể chứa rất nhiều đồ.
Vệ sinh cá nhân xong hắn cũng chẳng lấy lại mà tặng luôn cho nàng dùng, nói lời cảm tạ rồi nàng cũng cất luôn vào trong nhẫn không gian, giờ thì hai người mỗi người dắt một tay, sau khi đã kiểm tra lại và chuẩn bị đồ đạc xong thì ba người bước ra ngoài, giống như một gia đình vậy.
Có vẻ như là hắn dậy sớm, hoặc là muộn vì đường phố bây giờ chẳng có mấy bóng người, thế nhưng hắn vẫn đến điểm tập trung trước, khi đến điểm từ trong nhẫn không gian vị tỷ tỷ xinh đẹp kia lấy hai cái vòng đeo tay, một cái đeo cho nàng, một cho Lâm Thủy, cái vòng cũng khá đẹp nhưng hắn không nghĩ là nàng chỉ đeo cái vòng này cho vui, nhìn sắc mặt nàng thì dù có hỏi nàng cũng chẳng trả lời thế nên hắn cũng chẳng nói, Lâm Thủy dường như có vẻ hào hứng với chuyến đi này dù sao điều ấy đã lộ rõ trên khuôn mặt, còn vị tỷ tỷ xinh đẹp kia thì sắc mặt hơi nhăn mày một chút rồi sau đó cũng bình thường lại.