Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 198: Thay Đồ

Chương 198: Thay Đồ


Phố vắng người thưa có vẻ như hắn đã đến điểm tập trung trước rồi, nhưng vẫn không phải là người nhanh chân nhất.

Một nhóm người với thân vận hắc y đầu đội mũ rộng vành ở rìa mũ xung quanh còn gắn mảnh vải, tạo thành màn che, mũ có vẻ là tự làm trông thô sơ nhưng nhìn ai cũng như thể là đi á·m s·át vậy.

Nhóm người đó đứng ở một khu cũng chẳng xa nơi hắn đứng lắm, cách chắc khoảng mười mấy bước chân, một khoảng cách phù hợp nếu đối phương có t·ấn c·ông thì đôi bên còn tránh được, đám người đó có người ngồi kẻ đứng, ai cũng đội mũ nên chẳng thể biết người nào với người nào, nhưng có vẻ tất cả đều vây quanh một người mặc áo choàng đen duy nhất ở giữa.

“Tiểu hoàng tử của Ngự Lang tông lần này không đến à?” Trong nhóm sau khi đã ổn định có một người đang đứng cất tiếng nói.

Nhưng ngay khi người đó vừa nói người mặc áo choàng đen ở giữa đã lên tiếng giống như là một lời cảnh cáo đáp lại:

“Ăn nói cẩn thận, thân phận khác biệt, dù có khác cũng không được thiếu lễ phép.”

“Vâng, vâng.” Người đang đứng ngay khi nghe lời cảnh cáo đấy xong thì vội vàng giọng mang vẻ hối lỗi nói.

Không khí có vẻ căng thẳng, ngay sau đó người đang ngồi ở dưới đất mở lời phá vỡ sự căng thẳng đó nói:

“Nghe nói hôm qua có nhiều người đối với khát, có lẽ họ không chuẩn bị trước đồ ăn dự phòng.”

“Vậy có ai c·hết không?” Một người đang đứng nghe vậy cất tiếng đáp lời hỏi.

Người đang ngồi kia nghe vậy thì lắc đầu đáp lại:

“Không, dù sao không ăn không uống một ngày cũng chẳng thể c·hết được, cũng chẳng có những vụ c·ướp đồ ăn nào, uy h·iếp cũng chẳng có, nhưng có một vài vụ vay mượn.”

“Ừm.” Tiếng “ừm” được cất lên nhưng đó không phải là tiếng “ừm” của người đang đứng mà đó là tiếng “ừm” của người mặc áo choàng đen đang ngồi.

Sau khi tiếng “ừm” đấy vừa dứt không khí ở đó lại ngưng lại, không còn ai nói, không còn ai cười, những người đang đứng cũng có một vài người ngồi xuống, có vẻ như tất cả đều đang chuẩn bị cho sự kiện bắt đầu.

Một lúc sau điểm tập trung bắt đầu xuất hiện nhiều người, những người trẻ tuổi, những kẻ già đời ở đây tất cả đều có đủ cả, đều đến có người đứng kẻ ngồi, có vui vẻ có căng thẳng, nhưng tất cả mọi người đều đến, đều đợi, đợi bí cảnh mở cửa.

Nơi này rộng nên mặc người nhiều vẫn chứa được hết, đang ngồi bên cạnh Lâm Thủy vị tỷ tỷ xinh đẹp kia lúc này mới cất tiếng hướng tới Lâm Thủy mà nói:

“Lâm Thủy muội hãy nhớ, chuyến đi này chắc chắn phải bắt được một con ngự thú đẳng cấp trung phẩm trở lên.”

Lâm Thủy đang ngồi làm ra vẻ tĩnh tâm cũng muốn bắt trước giống như Minh Triết hắn nghe vậy thì gật đầu vui vẻ hồn nhiên đáp lại nói:

“Vâng.”

Còn Minh Triết hắn vẫn cứ lặng ở đấy ngồi, mắt nhắm lại chẳng biết là ngủ hay là chưa, tai thì không giống như mắt nên chẳng rõ là hắn nghe được lời của vị tỷ tỷ xinh đẹp hướng tới Lâm Thủy nói gì.

Người bắt đầu rất nhiều rất rất nhiều rồi, điều này làm cho một số người còn phải thấy kinh ngạc nhất là những đệ tử mới, vì trong đám đệ tử ấy cũng chỉ có vài người biết được tông môn có đợt tuyển phụ, nhưng đến cả những kẻ đã biết rồi cũng không thể tưởng tượng được là trong mười năm thôi số lượng lại nhiều tới mức này, số này ít nhất cũng phải một nghìn người, một nghìn người cùng tham gia một sự kiện, một nghìn người cùng nhau tranh đấu.

Vui vẻ thì có háo hức cũng có căng thẳng cũng có hồi hộp cũng vậy, nhưng sau một lúc gần như tất cả một nghìn người ở cái khu vực này đều trở nên bừng bừng chiến khí, kể cả những người không có cũng cảm nhận được chiến khí của người ngồi bên cạnh, vì ở đây hầu hết mọi người, chỉ cần không quá ngu si, chỉ cần không quá đần độn, họ sẽ đều hiểu được một sự thật rằng dù muốn dù không đây cũng là cơ hội cuối cùng của họ tham gia bí cảnh, tham dự sự kiện này.

Thời gian sẽ không chờ một ai cả, sau sự kiện này, dù có đạt được hay không đạt được bất cứ thứ gì họ bắt buộc phải thăng lên Hoàng Cơ cảnh vì thời gian sẽ không bao giờ chờ một ai cả.

Chẳng rõ là khi giờ lành hay khi người đến đủ, chỉ biết đến một khoảng thời gian nhất định người không còn đến nữa, không khí càng trở nên căng thẳng thì cánh cửa của bí cảnh đã mở ra.

Một cánh cửa to lớn rộng khoảng chừng một trượng, cao cũng khoảng tầm đấy nếu là từ xa ngước nhìn, cánh cửa được mở ra nhưng chẳng ai nhìn thấy được bên trong là thứ gì cả chỉ thấy khi nó mở ra đấy là một lớp màn màu sáng trắng chói lòa, tuy có hơi làm lòng người hồi hộp cùng lo sợ nhưng cũng chẳng ngăn được việc người ta tiến vào.

Người đi vào đông như trẩy hội, xô nhau chen chúc mà đi, chẳng ai nhường chẳng ai cản, không chỉ những đệ tử trẻ mà còn có những đệ tử già kỳ cựu cũng như thế cứ như thể họ biết rằng nếu vào trước sẽ có một cái lợi gì đó vậy nếu không sao họ lại làm?

Đám người mặc đồ đen ngồi gần bên cạnh vẫn bất động mặc cho dòng người, cả vị tỷ tỷ xinh đẹp kia cũng vậy, phải mãi đến khi thấy người đã có chút bớt bớt vị tỷ tỷ xinh đẹp kia mới dắt lấy tay của Lâm Thủy đứng lên hướng về phía Minh Triết hắn mà nói:

“Vậy chúng ta vào trước, nếu có duyên hi vọng là sẽ gặp lại trong bí cảnh.”

“Sư huynh tạm biệt.” Lâm Thủy nàng nghe vậy cũng hưởng ứng rồi nói.

Sau lời tạm biệt hai người rời đi rồi biến mất vào trong màn sáng, lúc này hắn mới chậm rãi mở mắt, đám người đồ đen trùng hợp cùng lúc đó lại đứng lên đi lên phía trước hướng về phía cánh cửa, hắn cũng chẳng vội lau xong bụi bẩn rồi mới đứng dậy, có vẻ như cánh cửa ấy sẽ không đóng cho đến khi tất cả mọi người đã tiến vào.

Đám người đồ đen tiến vào trước hắn thì chậm rãi nên tiến vào sau, tiến vào trong cửa một luồng sáng chói lòa chiếu thẳng vào mắt hắn khiến cho hắn vô thức nhắm lại, đến khi hồi phục rồi mở mắt ra hắn phát hiện mình đã đứng ở trên đỉnh của một ngọn đồi rồi.

Có vẻ như hắn đã bị dịch chuyển đến một nơi bất kỳ và dường như tất cả mọi người đều bị như vậy vì nơi hắn đứng chẳng có nổi một dấu chân cũng chẳng có một mùi hương hay là khí tức nào của một con người.

Vậy đây hẳn là đang ở trong bí cảnh, ngước nhìn lên bầu trời với dòng suy nghĩ vừa thoáng qua bộ óc, hắn có thể nhìn rõ trời xanh mây trắng ở trong này, nó có vẻ thật đến nỗi giờ hắn còn chẳng biết được bầu trời xanh kia là thật hay là giả, hắn có để tâm nhưng không suy nghĩ nhiều về nó.

Ngọn đồi hắn đang đứng có vẻ không cao lắm, nhưng nó cũng đủ cao để một người bình thường đứng từ đỉnh của nó rồi nhảy xuống gẫy chân rồi.

Che đi khí tức thay đổi dung mạo, đội lấy mũ, lấy thêm một cái khăn để che mặt cho nó cẩn thận, sẵn tiện thay luôn bộ y phục, nhưng trước đó hắn t·rần t·ruồng đứng ở trên đỉnh đồi nuốt vào hai viên đan được, một viên dùng cho việc đổi giọng, một viên dùng cho việc tạm thời xóa sạch đi mùi hương cơ thể.

Tháo xuống bộ y phục cũ khoác lên trên mình bộ áo mới, đội lấy cái mũ, đắp lên một lớp mặt nạ, lấy thêm một cái khăn che mặt rồi đeo lên cho cẩn thận, hắn đã thay xong đồ.

Chương 198: Thay Đồ