Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 199: Con Người

Chương 199: Con Người


Do khí đã được bọc lại ngay khi vừa thay đồ xong mà nơi hắn đứng lại là đỉnh đồi cao v·út nên chẳng ai có thể thấy được là chuyện bình thường, dỏng tai lên nghe đám người ở dưới nói chuyện, tiếng nói họ chẳng to chẳng nhỏ dường như không mấy kiêng kị lắm đối với nơi này.

“Sơn vương lần này phải g·iết không g·iết thì uổng.” Một người mặc đồ đen trong nhóm cất tiếng nói.

“Đúng nhưng cũng phải cẩn thận.” Một người mặc đồ đen khác nghe vậy thì đáp lại, từ giọng nói thì có vẻ là con trai nhưng cũng không tránh khỏi việc dùng đan dược để đổi giọng nên tạm thời giới tính chưa rõ, hơn nữa y phục họ mặc được thiết kế khá là lạ, nó không bó sát lấy người, nó cũng không rộng thùng thình, nó dường như dừng lại ở một mức độ nào đấy và có vẻ nó phù hợp với việc vận động.

Để đoán được giới tính của họ thì rất khó, vì hiện tại hắn đang ở xa bọn họ cũng vậy, hơn nữa dáng người của bọn họ ai cũng tương đương ai kết hợp với bộ y phục mà họ đang mặc khó mà đoán được ai là nam ai là nữ, phân biệt duy nhất là một người có vẻ như là trưởng đoàn với cái áo choàng đen được khoác lên người.

Bọn họ có vẻ vẫn chẳng phát hiện ra nơi hắn đang đứng, không xa cũng không gần hơn nữa thính giác của hắn giờ khá tốt nên từ đây vẫn có thể nghe được, người mặc đồ đen ban nãy đang nói dở lại nói tiếp:

“Nghe nói đám thú trong này đều được người của Ngự Lang tông nuôi dưỡng, chăm sóc và kiểm soát nên số lượng của chúng sinh ra khá ổn định và đồng đều nhưng để tránh cho việc chúng quen với người và mất đi bản năng tự nhiên do thường được chăm sóc họ đã nuôi chúng bằng một loại thịt đặc biệt và huấn luyện cho chúng để trở thành những con quái vật còn khủng kh·iếp hơn cả những con thú ở vùng hoang dã.”

“Đừng nói đó là thịt ấy nhá.” Một người trong nhóm thân vận hắc y vẫn là giọng đàn ông nhưng lại có một chút gì đấy khác khác cất tiếng nói.

“Đúng là thịt ấy đấy, nên đi đường phải cẩn thận, chúng đã được cho ăn đến nghiện rồi, càng phải cẩn thận hơn.” Người mặc áo đen kia nghe vậy thì nói.

“Được rồi.” Người mặc áo choàng đen sau khi nghe xong câu chuyện thì mới cất giọng nhẹ nhàng nói nhưng cái uy vẫn không quên chạy theo những lời nói nhẹ nhàng.

Từ trong nhẫn không gian người đó lấy ra một cuộn giấy nhỏ cho mọi người nhìn rồi nói:

“Những chỗ đã được đánh dấu là những cái hang, cái ổ của sơn vương, khác với những loài khác quanh đây sơn vương ngạo nghễ vô cùng, bình thường những con khác chúng chỉ đi loanh quanh săn bắn trong lãnh thổ, nhưng còn sơn vương thì khác, nó cho toàn bộ nơi này là lãnh thổ của nó là địa bàn của nó nên gần như nó chẳng có nơi ở cố định, những cái hang, cái ổ này chỉ là nơi người ta từng thấy nó ở, nhưng để đề phòng chắc chắn chúng ta sẽ đi đến mấy khu đấy để kiểm tra.”

“Dù sao đây cũng là bản đồ mà ta mua từ các vị tiền bối nên cũng có mấy phần chắc chắn rằng ở mấy khu này sơn vương có thể xuất hiện.”

Ở nơi xa đứng lặng quan sát, không chỉ thính lực mà còn cả nhãn lực của hắn vô cùng tốt nữa, bản đồ có vẻ khá chi tiết, nhưng do ở xa mà bản đồ thì nhỏ nên hắn chẳng nhìn thấy rõ được.

Muốn tiến lên để quan sát cho dễ nhưng ngay khi hắn vừa mới tiến một bước tất cả những kẻ kia đã bắt đầu cảnh giác rồi, khí tức của họ được phóng ra dù chỉ nhàn nhạt trong không gian, dù sao những kẻ kia đều là những kẻ già đời sau khi khí tức được phóng ra hắn đã biết được đối phương là ai rồi, dẫu sao thì đêm qua đã cảm nhận được khí tức của những kẻ không tầm thường.

Mắt không thể thấy, tai không thể nghe, mũi chẳng thể ngửi, khí tức cũng không có lộ để mà cảm nhận, nhưng linh cảm của những kẻ đã lăn lộn qua ranh giới sinh và tử cho họ biết quanh đây có thứ gì, khí dù mờ mờ nhạt nhạt, tán loạn bất động nhưng rõ ràng nếu quan sát kỹ thì đều đang hướng về phía hắn.

Đây rõ ràng là một lời cảnh báo họ không muốn đánh chứ không phải họ không đánh nhau, bước qua ranh giới là c·hết, kể cả hắn có được chuẩn bị đầy đủ thì nếu phải chiến đấu với đám người toàn Tẩy Trần cảnh tứ giai, ngũ giai thế này, cơ hội thắng thì không cần nói nhưng muốn chạy được thì cũng phải bỏ lại cái tay cái chân rồi, vì ở Tẩy Trần cảnh khoảng cách còn chưa xa, chưa có nhiều thứ để kéo dài khoảng cách thể nên lao vào với đám người này bắt buộc sinh tử chiến mà đánh cho dù có dùng hết đồ đạc trên người cũng phải bỏ mạng.

Biết ý hắn chẳng di chuyển, chỉ đứng lặng đấy cho đến khi họ rời đi, từ trên đỉnh đồi quan sát tới phương xa, dù sao thì hắn cũng có sự n·hạy c·ảm về khí nên thông qua sự tập trung hắn có thể biết được mọi sinh vật trong một khoảng cách nhất định với tu vi như bây giờ.

Ánh mắt hướng tới một cái hang nhỏ ở gần đây, có vẻ như thời gian chưa bao lâu lắm nhưng mà một trận chiến đã bắt đầu rồi, một đôi nam nữ nhìn họ có vẻ như là những đệ tử trẻ đang dương cung bạt kiếm với hai con sói, do ở quá xa thế nên hắn chẳng thể biết được rõ ràng nó thuộc giống loài gì chỉ biết một con thì lông đen pha xanh, một con thì lông xanh pha trắng, hai con thú nhìn khá đẹp với màu xanh của đại dương, xanh của bầu trời.

Đằng sau chúng có hai con sói nhỏ, dường như mấy con này là một gia đình, hai con sói lớn kia chính là cha mẹ đang bảo vệ cho con cái, gầm gừ rồi chuẩn bị, nhìn hai người đệ tử trẻ kia có vẻ như là không muốn chiến đấu, nhìn họ có vẻ như là chẳng muốn bắt mấy con thú nhỏ này, tay chân thì run lẩy bẩy, đến cả tay cầm kiếm cũng vậy, dường như họ chỉ rút kiếm trong vô thức do sợ hãi để bảo vệ mình và dọa con sói, chân đứng yên bất động thậm chí còn run lẩy bẩy vì quá sợ, lúc này đáng lý ra họ nên từ từ lùi lại nếu nó có công tới thì cho nó một hai nhát để dọa sợ, chứ nếu đứng yên như bây giờ chúng sẽ chỉ hiểu thành mình đang dương cung bạt kiếm đe dọa, khiêu khích thậm chí là c·ướp con của chúng nó.

Tiếng gầm gừ của hai con sói càng ngày càng to, để bảo vệ con mình nó lao tới.

Vướng mắc trong lòng còn nhiều, kinh nghiệm thì không có, hơn nữa còn có gánh nặng tâm lý làm ảnh hưởng, mặc dù có một chút lợi thế nhưng cuối cùng cũng không thể gây nên sát thương một chiêu trí mạng cho con sói được.

Cả hai người ai ai cũng vậy, mặc dù tu vi rõ ràng là cao hơn hai con sói nhưng lại không thể một chiêu trí mạng, mà liên tục là những nhát chém lên người, gây ra đau đớn, gây ra chảy máu, gây ra nỗi thống khổ cho con sói đang cố bảo vệ con mình.

Dù đau cũng chẳng bỏ cuộc, dù đau cũng chẳng bỏ chạy vì giờ nếu chúng mà bỏ chạy các con thì sao, dã thú mà không suy nghĩ được nhiều thứ nhưng bây giờ chúng chỉ có thể hành động theo bản năng mà bảo vệ con của mình, cắt chân, cắt tay, chặt đuôi, xé rách thân, phá nát răng đập nát cả hàm, sau một lúc cuối cùng một con sói đ·ã c·hết, nó c·hết do quá đau đớn, nó c·hết do có quá nhiều v·ết t·hương, nó c·hết do chảy máu quá nhiều, dù sao cũng là loài có tu vi sức sống mãnh liệt nhưng giờ đây sự mãnh liệt của sức sống lại mang cho chúng sự thống khổ.

Chương 199: Con Người