Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 200: Bí Cảnh
Sau một lúc con sói còn lại cũng gục xuống, hai người kia có vẻ vẫn còn chưa thoát khỏi việc tâm lý bị ảnh hưởng vẫn đứng yên bất động nhìn lấy cái xác của con sói nhìn lấy đôi tay đầy máu của mình, những con sói con sau khi thấy cha mẹ chúng c·hết nó lao lên cắn xé hai người, bắt chúng vào trong tay, cố kìm chế bản thân để lấy ra một mảnh đá, dường như đây là mảnh của Đá Tư Chất, có vẻ họ định dùng thứ này để kiểm tra đẳng cấp của hai con sói này.
Nhưng tư chất không được như những gì họ mong đợi, hai con sói con này chỉ là dòng chủng tộc hạ đẳng, buông tay định thả chúng ra thì một con sói đã cắn lấy tay của một vị đệ tử, trả thù cho cha mẹ gây ra một ít đau đớn nhưng ngay sau đó chú sói con ấy đã bị người nam nhân kia ném thẳng vào thân cây với không một chút lòng từ bi nào.
“Uỳnh” lấy một tiếng vang trời đến cả hắn ở xa như này còn nghe thoáng thoáng qua được, cú ném này khiến cho cây còn phải vỡ chứ đừng nói là người, chú sói con sau khi bị ném vào cây thì gục xuống chẳng rõ sống c·hết, còn về phần của người nam tử kia, ánh nhìn cùng điệu bộ của hắn trở nên điên dại người này có vẻ như đã trở nên điên loạn rồi, con sói còn lại sau khi được người phụ nữ thả xuống dưới đất chứng kiến cha mẹ mình bị g·iết, chứng kiến anh em mình bị ném thẳng vào thân cây chẳng rõ sống c·hết nó cũng quay sang trả thù cắn vào chân của người phụ nữ, đau đớn rồi phản ứng người phụ nữ kia sau khi bị cắn thì dùng chân sút văng con sói con ra còn xa hơn cả vị trí gốc cây mà con sói con kia đang nằm, một cú này thôi là đủ để mất xác đối với một con sói con tu vi không có.
Người phụ nữ này cũng trở nên điên loạn, sau khi sút xong con c·h·ó cô ấy quỳ xuống ôm mặt khóc sướt mướt, nhưng nếu nhìn vào mức độ rồi so sánh thì có vẻ vẫn chưa điên loạn như thiếu niên kia rồi, thiếu niên kia tâm cảnh yếu kém còn cô gái trẻ này thì khá hơn một chút, hai người cứ vậy, một người thì điên loạn cứ đứng đờ ra ngắm xác con sói to, ngắm xác con sói nhỏ, rồi ngắm lấy bàn tay đầy những thứ máu không phải của mình, một người thì cứ ôm lấy mặt khóc sướt mướt.
Một con sói lông trắng pha xanh lớn tưởng chừng như đ·ã c·hết từ từ tỉnh lại, điều này làm cho hai người đang điên loạn kia trở nên giật mình, một lần nữa dương cung bạt kiếm định làm gì đấy, thế nhưng con sói to ấy nó chỉ từ từ, từ từ tiến đến cái xác của con sói nhỏ nằm dưới gốc cây gần mình nhất, chẳng rõ là con đực hay con cái nữa, chỉ biết đấy là tình thương của cha mẹ dành cho con cái, nó liếm liếm xác của con mình như một chút hi vọng con sói nhỏ sẽ tỉnh, thế rồi cuối cùng nó cũng kiệt sức mất máu, rồi còn vô số những v·ết t·hương trên cơ thể nữa mà gục xuống, c·hết, còn con sói nhỏ dù nó có liếm liếm bao nhiêu lần đi chăng nữa một thứ c·hết rồi không thể dùng cách này để kéo lại về.
Chứng kiến xong toàn cảnh sắc mặt hắn vẫn lạnh tanh, điềm tĩnh, điềm nhiên như mọi ngày, như toàn bộ cảnh tượng vừa rồi đối với hắn chẳng là gì cả, nhìn lên bầu trời trong xanh rồi rời đi, hắn rời đi đến một nơi xa khác.
Lúc này ở rìa kết giới, đã mấy giờ kể từ khi hắn rời đi khỏi đỉnh đồi kia rồi, dù chưa hết một ngày nhưng sắc trời đã đổi khác, đứng tại một vùng đất lặng yên bất động chẳng rõ vì sao, hắn cứ đứng lặng ở đấy rồi quan sát, bàn tay sau một lúc cuối cùng đã dựng lên chạm vào.
Một bức tường vô hình vẫn luôn ở đấy kể cả khi hắn chạm vào, một bức tường vô hình ngăn cách bí cảnh với thế giới, sau một lúc nghiên cứu hắn cũng đã biết được, những cảnh mà hắn nhìn thấy quanh đây là trời xanh, là mây trắng, là đồng cỏ bát ngát tất cả đều là cảnh thật, là cảnh thật của thế giới bên ngoài, là cảnh thật của không gian thuộc phạm vi của Ngự Lang tông.
Mặc cho có trận pháp che dấu thì những cảnh ở bên ngoài này đều là những cảnh thật, mỗi khi hắn muốn bước ra thì không gian nơi đây, bức tường vô hình của bí cảnh lại ngăn lại, cho dù hắn thử mọi cách.
Dựa theo những gì hắn biết thì hình dạng của bí cảnh này là một hình tròn cái hình bán cầu, bán tròn là những gì nó cho người ta thấy ở trên, còn một nửa nữa thì ở dưới đất.
Không có bao nhiêu vất vả khi tìm hiểu về bí cảnh này, những người ở trong có thể nhìn ra ngoài nhưng không thể ra ngoài, những người ở ngoài có thể đi vào trong nhưng không thể nhìn vào bên trong, hơn nữa bí cảnh này cũng là một bí cảnh kín, vì không thể sử dụng bất cứ những thứ có thể truyền thông tin, truyền hình ảnh ở trong bí cảnh ra bên ngoài trừ con người và những sinh linh khác được cho phép.
Người ngoài không thể nhìn vào trong nhưng được đi vào bên trong, nếu như vậy thì ở trong này không chỉ có hổ, có sói là nguy hiểm mà còn có cả con người nữa.
Vì những người cung cấp thông tin luôn mập mờ về luật lệ, không nói rõ điều gì nên hay không nên làm, mà bí cảnh còn là bí cảnh kín nữa.
Nhớ lại hành động của những người kia vứt bỏ tạp chủng chỉ săn tinh phẩm rồi nhớ lại lời nói của vị tỷ tỷ kia đối với Lâm Thủy mà hắn nghe được, một câu nói nhắc nhở bông đùa, tưởng nghĩa chỉ vậy nhưng nghĩa không chỉ vậy, chọn tốt bỏ dở đấy là điều mà ai cũng làm nếu họ có lựa chọn điều này chẳng khó hiểu, vì nếu có lựa chọn mấy ai sẽ chọn cái dở, nhưng ý nghĩa của câu nói mà vị tỷ tỷ xinh đẹp kia nói là gì?Tại sao lại phải trọn những con thú từ trung phẩm trở lên? Liệu có ý nghĩa hay có điều gì ẩn chứa sau đấy? Những điều này là những dòng suy nghĩ thoáng qua nhất thời của hắn khi hắn vừa mới tìm hiểu xong về bí cảnh.
Xong việc của bí cảnh hắn lặng lẽ rời đi, rời đi như chưa hề có người nào từng ở đấy cả, không một vết chân, không một mùi hương, không một giọng nói.
Trong mấy tiếng đồng hồ du ngoạn trong bí cảnh hắn phát hiện ra nhiều nơi ẩn náu, hoặc là những nơi tạm chú, với nội thất được bố trí gần giống với căn nhà gỗ trong trận pháp mà hắn ở lúc chưa vào bí cảnh, những nơi đấy chỉ đơn thuần là có một cái đèn bếp, có thể là trong những gốc cây, có thể là trong những hang động, có thể là trên những cái cây, những nơi như thế rất ít có nhưng sau khi đi qua quan sát toàn bộ hắn chia ra làm hai loại, những nơi lớn có thể ở được chín người và những nơi nhỏ có thể ở được sáu người.
Trời vẫn chưa hẳn là tối nên hắn vẫn tiếp tục đi dạo, ở trong cánh rừng mênh mông bát ngát mà hắn đang đi vào này gần như chẳng có một loại dược thảo nào có ích, chúng chỉ đơn giản là những loại lá, loại cây vô cùng bình thường, dòng suối mà hắn đang đứng ở gần cũng khá sạch hắn đã tìm đến đầu nguồn và có vẻ như ở đấy có một thiết bị giúp tạo ra nước sạch nhưng có vẻ như nó đã bị đóng rồi, hắn cũng thử đi ra mấy nguồn nước khác mọi nơi đều vậy, những thiết bị tạo nước sạch đều đã được đóng nếu vậy thì nguồn nước nhìn có vẻ nhiều này là nguồn nước chính đối với cả thú và những người chưa có sự chuẩn bị.