Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 201: Vui Mệnh
Số lượng này nhìn nhiều mà cũng chẳng phải là nhiều, vì không chỉ người mà cả thú cũng tranh nhau, nhưng điều này không liên quan đến hắn cho lắm vì hắn đã có sự chuẩn bị từ trước rồi, khó khăn duy nhất đối với nước mà hắn gặp phải là không được tắm trong suốt một thời gian dài nhưng điều này cũng không phải là vấn đề lớn cho lắm.
Quan sát xong thì hắn lại tiếp tục đi dạo, do khí được kiểm soát khá tốt nên từ đầu chặng đường đi tới giờ hắn chưa gặp một người nào cả, bí cảnh này đối với hắn như là một chuyến du lịch vậy, nếu nghĩ đơn giản thì chỉ cần bắt bừa một con sói, hoặc bắt bừa một con hổ, tốt nhất là những con còn non dù sao thì như thế dễ dạy hơn là so với những con đã trưởng thành, vì những con đã trưởng thành thường có ngã chấp cho dù chúng có ý thức được điều ấy hay là không bắt chúng về dùng sức mạnh và trí tuệ để hàng phục chúng thì cũng được thôi nhưng bỏ đi được ngã chấp của chúng là một chuyện khó rất khó.
Để mà so sáng cùng một trình độ, cùng một phương pháp, cùng một sức mạnh và trí tuệ, việc một con thú đã trưởng thành chưa có trí d·ụ·c sống thuần theo bản năng được bắt về và huấn luyện kết quả đưa ra được sẽ thường là kém xa so với việc bắt một con thú còn non, chưa trưởng thành, chưa có trí d·ụ·c, cả về mặt thân thiết với chủ nhân, cả về mặt trí tuệ và cả về mặt độ thần phục cùng nghe lời, một con trưởng thành nếu b·ị b·ắt về dù cho đã qua việc huấn luyện có tỷ lệ cắn, tỷ lệ phản kháng cao hơn so với một con non, chưa trưởng thành được bắt về và cũng có việc huấn luyện như thế.
Đấy là chỉ những loài chưa có trí d·ụ·c, sống thuần bản năng, còn những loài có trí d·ụ·c thì sao, tất cả những loài có đẳng cấp từ trung đẳng trở lên là đều có trí d·ụ·c dù ít dù nhiều, việc huấn luyện một con non chưa có ngã chấp, hoặc có ngã chấp không nặng rồi trưởng thành thôi cũng đã có tỷ lệ không nhỏ rằng nó sẽ phản bội mình rồi chứ đừng nói đến việc huấn luyện một con thú đã có ngã chấp, hoặc ngã chấp vô cùng nặng, vô cùng nhiều.
Đi dạo loang quanh lại làm hắn nhớ đến một vài điều, cảnh rừng núi nơi đây khá đẹp, dạo chơi loanh quanh khu rừng nơi chẳng có một bóng người, có lẽ là thú cũng chẳng có nữa, lại dạo quanh quanh nữa hắn phát hiện được rất nhiều, rất nhiều hang, nhiều ổ, có lẽ nơi này là nơi loài sói ở sao, hắn cũng không đi vào nên cũng chẳng rõ nhưng từ một vài cái hang hắn đoán nơi này cũng có vài tổ trung phẩm rồi, mùa này cũng đang là mùa tốt, hơi hơi qua mùa sinh sản một chút nên hắn đoán rằng cũng có sói con rồi, mà dù không phải là mùa sinh sản nhưng hắn nghĩ Ngự Lang tông thể nào cũng làm một vài động tác, không đúng mùa nhưng vẫn có sói hay hổ sinh sản, việc hắn làm là đợi đến gần cuối tháng rồi bắt bừa một con thôi, con nào cũng được nhưng tư chất cũng phải từ trung đẳng trở lên, nếu người kia đã có lời dù không phải là trực tiếp hướng hắn nói nhưng trong này hẳn có ý khác.
Những kẻ kỳ cựu hẳn cũng nghĩ giống như hắn dù sao thì mang theo một con thú con nheo nhóc ở trong cái bí cảnh như này, ai ai cũng nhìn vào thân thì không thể bảo đảm, đêm đêm nó chỉ cần kêu cho một hai tiếng kẻ nào tai thính mà tìm đến thì cũng mệt người.
Dù có là Tẩy Trần cảnh ngũ giai cũng không thể ngạo mạn nếu không ắt sẽ ăn quả đắng dù sao thì nơi đây Tẩy Trần cảnh ngũ giai cũng đâu phải có một vị.
Nhưng nếu như thế nơi đây vào dịp cuối tháng sẽ biến thành một bãi chiến trường, kẻ nào hẳn cũng đã đánh dấu loài mình cần, con mình muốn bắt, đến lúc đấy mà tranh giành chỉ sợ không nhanh chân thì sẽ muộn, nhưng đối với hắn thì điều này cũng chẳng quan trọng, không có con non thì bắt những con lớn chỉ cần đạt chỉ tiêu là được, vì đối với vấn đề này hắn cũng chẳng để ý nhiều.
Nhàm chán việc đi lại trong rừng hay lại leo lên núi, từ trên cao hắn có thể nhìn thấy được nhìn thứ hơn, nào là cánh rừng, nào là đồng cỏ, nào là ao nước, … Mọi thứ dường như vô cùng thanh bình chẳng thấy nổi một bóng người nào cả cứ như thể chỉ có một mình hắn độc hưởng nơi này vậy.
Ánh mắt đang đảo quanh để ngắm cảnh quan sát kỹ hơn hắn đã thấy những đoàn người nói cười rất vui vẻ.
Ở phía rìa của khu rừng cạnh nơi đồng cỏ khi ánh mắt hắn đảo qua thì phát hiện một cậu bé không, phải gọi là một cậu thiếu niên tuổi khoảng mười bốn trở lên dạng vậy đang chiến đấu với một con sói.
Thiếu niên tu vi có vẻ không cao hơn nữa lại còn chẳng thấy người bảo hộ, còn con sói thì ngược lại thân cao như một tòa núi nhỏ tu vi bộc lộ rõ không chút che dấu chỉ cần người hữu ý thoáng cảm nhận cái là có thể biết được nó là một con Tẩy Trần cảnh ngũ giai.
Tu vi chênh lệch mà mãi còn chẳng thèm g·iết, hơn nữa sói còn là loài đi săn theo bầy nó rốt cuộc là phải ngạo nghễ đến mức nào mới có thể đi một mình, hơn nữa nó cũng phải có một loại năng lực nào đấy làm cho hắn dù có dỏng tai lên nghe cũng chẳng nghe được chút gì về trận chiến đấy cả, có thể nơi này xa nên hắn nghe không rõ nhưng rất có thể con sói này là loài trung đẳng huyết mạch vì nó đã có linh trí rồi, nhìn nó cứ mãi mà chẳng thèm g·iết cho dù tu vi có chênh lệch là hắn hiểu con sói này đang mang tâm thái chơi đùa.
Người đệ tử kia cầm lấy thanh kiếm chặt vào chân của nó khiến cho chỗ đấy rỉ rỉ ra chút máu nó cũng vui vẻ trả đũa bằng cách ngoạm lấy một cánh tay của người đệ tử, tay mất rồi đau đớn, đâu phải ai cũng là một chiến binh, dù sao ở độ tuổi ấy mấy người có thể xông ra chiến trường, giãy giụa trong đau đớn mà chẳng biết cách dùng khí để bọc lại v·ết t·hương, con sói ở bên như có ý muốn trêu đùa chọc tức nên nó cứ đứng lặng ở đấy ngắm người đệ tử gào thét mà chẳng thèm làm gì.
Nước mắt giàn dụa ôm lấy cánh tay vứt lấy thanh kiếm bỏ người chạy đi, con sói tưởng thế là chơi đùa nó cũng chẳng thèm đuổi theo thanh kiếm mà chạy theo người đệ tử, sợ hãi cùng hoảng sợ, dù sao thì ở cái độ tuổi ấy hoặc thậm chí là cho những người già hơn đi, bị một con sói to ngang một tòa núi nhỏ ngoạm lấy cánh tay rồi đuổi theo mình cảm giác sẽ thế nào.
Chạy ở trên đường hắn vấp ngã, con sói ngay lập tức lao đến rồi ngoạm lấy một cái chân của người đệ tử, lại là gào thét nhưng âm thanh có vẻ không vang ra vì ở quanh đấy có khá nhiều đoàn mà nhìn sắc mặt của ai cũng có vẻ như không hề biết đến điều đấy, không phải là giả dối mà là chân thật dường như con sói đó có năng lực gì đấy khiến cho âm thanh không vang ra được hoặc là một năng lực gì đó tương tự liên quan đến âm thanh.
Khoảng cách này khá xa nên chẳng thể cứu được mà dù cho có ở gần hắn còn phải suy nghĩ nên cứu hay là không.
Giờ chạy tới còn chẳng kịp thế nên hắn cũng chỉ lặng nhìn, con sói có vẻ đang hào hứng nó dường như rất vui vì màn đuổi bắt này, người đệ tử kia thì liên tục gào thét cùng hoảng sợ, đang từ trong nhẫn không gian ném ra tất cả mọi thứ là đủ biết người đệ tử ấy sợ đến dường nào.