Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 202: Thất Đức
Ném vô số nhưng chẳng mấy trúng, không thể đuổi đi được con sói mà lại càng khiến nó trở nên hứng thú, ánh mắt của con thú ngắm nhìn người đệ tử đang hoảng sợ như nhìn một món đồ chơi, một món ăn cho ngày.
Bỗng đang ngắm nhìn người đệ tử nó dường như nhận ra một điều gì đấy bỗng ngẩng đầu lên, một đoàn người ở phương xa vừa nói vừa cười đang chậm rãi tiến về hướng của nó, người đệ tử đang trong tình trạng hoảng sợ thấy được cảnh như vậy dường như ý thức được điều gì đấy, ngó nhìn sang hướng mà con sói đang nhìn hắn thấy được bóng người, thấy được hi vọng, biết là gào thét là điều không thể chỉ tốn công vô ích, người đệ tử cố bám vào cái cây cao để đứng dậy.
Một chân, một tay đã bị con sói ngoạm mất, nhưng lúc này ý chí sống của người đệ tử này chưa bao giờ mãnh liệt đến như thế, ban nãy còn gào thét hoảng sợ, giờ lại bừng bừng ý chí trong ánh mắt, như có thể đốt cháy vạn vật.
Một hạt giống tốt nếu như được bồi dưỡng một cách cẩn thận, nhưng mà …
Cố đứng được lên lò cò nhảy về hướng đám người, tay còn cố vẫy vẫy mặc cho đau đớn, con sói dường như bừng tỉnh, ban nãy còn đứng bất động như một pho tượng giờ thấy người đệ tử đứng lên lò cò nhảy về phía đám người, tay còn vẫy vẫy, nó ngay lập tức lao tới, không còn một chút do dự, ngoạm lấy thân trên của người đệ tử, ngọn lửa của ý chí vừa mới bùng cháy thì ngọn lửa sinh mạng đã vụt tắt, con sói sau khi nuốt xuống phần thân trên của người đệ tử thì lập tức nhai nuốt rồi tiêu hóa, thân dưới mất thân trên thì tự gục xuống, bịch xuống dưới đất nhưng còn chẳng thành tiếng, tiêu hóa xong phần thân trên nó cúi người xuống nuốt luôn phần thân dưới của người đệ tử, chẳng thèm liếm v·ết m·áu dính dưới đất hay thân cây, nuốt xong phần thân dưới nó lập tức biến mất rời đi.
Đoàn người ở gần có thể không để ý nhưng người ở xa như Minh Triết hắn đã quan sát hết toàn bộ việc này, con sói này chắc chắn đã có linh trí, hơn nữa nếu mà nói về mặt linh trí nó cũng thuộc về dạng thông tuệ, có thể là do bản năng nó nhận ra nguy hiểm, nhưng nếu là về mặt linh trí, trí tuệ thì con sói này cũng chẳng phải là một dạng tầm thường, nó chắc chắn đã nhận ra đoàn người, vì đến cả người đệ tử đang ở trong tình trạng hỗn loạn như thế kia còn nhận ra được thì làm sao nó không thể nhận ra.
Nó chắc chắn có thể chiến thắng đoàn người dù cho đoàn người này có tiến đến quần công lại đánh nó, thậm chí là tất cả những đoàn người đang ở trong rừng này tiến lại quây nó rồi quần công nó cũng có thể diệt hết được, vì loài thú trời sinh có những đặc điểm hơn con người, có loài có móng sắc, có loài có răng nhọn, có loài có mũi thính, … thế nên ở cùng một cảnh giới trong giai đoạn Tẩy Trần cảnh này một người nếu không dùng thủ đoạn khó mà thắng một thú được, chứ đừng nói đến ở trong cánh rừng này tất cả mọi người tu vi bộc lộ ra đều thấp hơn nó, cao nhất cũng chỉ là Tẩy Trần cảnh tứ giai còn đâu cũng chẳng đáng nhắc tới.
Có thể đánh, có thể g·iết, sao không làm, bản năng thì không nói nhưng nếu là về mặt linh trí, trí tuệ, thì con sói này chắc chắn sẽ hiểu được cho dù tất cả mọi người ở đây quây lại đều không thể đánh, không thể g·iết được nó, nhưng nếu như người đến mà quây lại ắt sẽ gây nên mọi người chú ý, thấp cảnh giới không đánh được sẽ có cao cảnh giới, cao cảnh giới không đánh được sẽ có cao hơn cảnh giới xuất hiện, cao nhất ở nơi đây là Tẩy Trần cảnh ngũ giai vậy thì chắc chắn sẽ hấp dẫn đến Tẩy Trần cảnh ngũ giai cao thủ, đến lúc đó một người không đánh được sẽ đến hai người, hai người không đánh được sẽ đến ba người, ba người không đánh được sẽ đến bốn người, bốn người không đánh được sẽ đến năm người, năm người rồi đến sáu người, sáu người rồi đến bảy người, bảy người rồi đến tám người, tám người rồi đến chín, thậm chí là chín đến cả mười, đến lúc đấy dù thú có khỏe hơn người ở cái giai đoạn này đi chăng nữa thì quần công xuống nó c·hết là cái chắc, chưa kể đoàn người nhiều như thế kia làm gì mà không có nổi một vị chuẩn bị thủ đoạn, thế nên nếu nó hiểu điều này chứng tỏ nó rất khôn, mà càng khôn thì càng nguy hiểm, tu vi cũng cao linh trí cũng vậy hơn nữa sói là loài đi săn theo đàn như vậy thì đàn của con này cũng không hề đơn giản.
Sau khi con sói rời đi thì đoàn người kia cũng đến, thấy những v·ết m·áu họ bắt đầu trở nên căng thẳng, đồ đạc của người đệ tử kia do bị ném nên bay tứ phía, xa xa còn có thanh kiếm bị ném đi nữa, đã có một hai người nữ ở trong đoàn trở nên hoảng loạn, trưởng đoàn là người nam tu vi có vẻ không cao lắm nhưng ở trong bí cảnh này cũng đủ để dẫn đội rồi, vốn đang còn sắc mặt ngưng trọng nhưng sau khi thấy hai người nữ kia hoảng sợ cũng sĩ, tự mình dẫn đội đi điều tra về vẫn đề ở đây.
Xem đến đây thì hắn cũng không xem nữa, dường như những kẻ kỳ cựu đều đã về hang của mình rồi, hắn cũng vậy, xuống núi vào hang, kiếm tạm một điểm cư chú nào đấy, đặt một vài cái bẫy, đóng cửa vào, lấy trong nhẫn không gian ra vài thanh lương khô, lấy ra thêm một vài chai nước, ăn rồi uống, cất vào xong kiểm tra đồ đạc, sắp xếp lại một chút rồi ngủ vậy là hết một ngày.
Ngày thứ hai chậm rãi đã đến, lúc này đã là buổi chiều tối của ngày thứ hai rồi, hắn vẫn đang đi vui chơi tìm kiếm mục đích thực sự của tông môn và có vẻ hắn đã tìm thấy rồi.
Từ trên những cành cây cao nhìn xuống một cái hang động, đây có vẻ như là một h·iếp d·â·m, hơn nữa khi hắn đến thì mọi chuyện đã muộn vì mọi thứ đã sắp xong rồi, cô gái tội nghiệp trên người với vô số những vết tím vết bầm, hơn nữa còn có những vết cắn vết cào nữa.
Tím với bầm hai vết này có thể là do bị người đ·ánh đ·ập, còn vết cắn với vết cào thì có thể là do bị thú cắn.
Tóc tai thì bù xù, bầm tím khắp người giờ đây nếu có là người quen cũng chẳng thể nhìn ra được đây là người nào, đáng thương cho cô gái tội nghiệp, chẳng rõ là sống hay c·hết, mà cũng chẳng rõ là b·ị đ·ánh hay là bị h·iếp đến b·ất t·ỉnh như bây giờ.
Nhìn cảnh này hắn đoán cô gái này có thể là không có sự chuẩn bị, nên đi vào bí cảnh thì không có thức ăn, g·iết thú thì cũng chẳng được từ những vết cắn vết vào là có thể thấy, hơn nữa do tu vi còn thấp với kinh nghiệm sống còn ít ỏi nên dễ bị lừa, hẳn là đêm khuya bụng đói, tu vi thấp kém chẳng thể bảo vệ nổi mình, tìm thấy người, tìm thấy hang xin nương nhờ vì tưởng là đồng môn không ai hại, ai ngờ có những lúc thú còn tốt hơn cả người.
Đây có thể là một trong những mục đích của tông môn trước khi vào bí cảnh muốn nhắc nhở, dù không biết là thứ gì, chẳng biết phải làm sao, sắp tới hay tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì thì cũng phải có sự chuẩn bị, mọi thứ phải được chuẩn bị một cách kỹ lưỡng, sắp xếp một cách chu toàn, hơn nữa cho tham gia vào bí cảnh này có thể là mục đích của tông môn để cho thấy một góc của sự khắc nghiệt, một góc của cái thế giới đau khổ ở bên ngoài.