Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 203: Mục Đích
Sau một lúc khi hắn đến tên kia cũng xong việc, lừa lấy lòng tin rồi h·iếp d·â·m cô gái.
Sắc mặt vô cùng khoan khoái chẳng có một chút hối hận hay là xấu hổ nào ở trên mặt cả, cứ như thể đối với những việc ác này hắn đã làm hàng ngày vậy, ngó nghiêng xung quanh xem có ai không sau đó cũng chẳng thèm mặc lấy cái quần, vận lấy cái áo, thả rông ở giữa trời rồi nắm lấy cổ tay của cô gái đang b·ất t·ỉnh, kéo đi.
Cô gái đáng thương đang b·ất t·ỉnh thì giờ có biết hiểu được điều gì, toàn thân là vô số v·ết t·hương hơn nữa còn bị đối phương h·iếp d·â·m nguyên cả một đêm như thế dù đến cả con gái khi làm chuyện đấy thì đỡ mệt mỏi và tốn sức hơn suốt cả một đêm h·ành h·ạ cũng khó mà tỉnh táo lại ngay được.
Nắm lấy cổ tay kéo lê cô gái đi mà cũng chẳng thèm bé lên hay làm gì cả, đích đến của đối phương là một cái hầm, hoặc là cái hố gần đó, tên nam nhân kia càng đi tới gần tiếng bước chân càng mạnh, từ dưới hố vốn im hơi lặng tiếng thế nhưng khi tên nam nhân đó tới gần, từ dưới hố vô số những tiếng sói sủa, sói chu vang lên.
Hố này dường như không phải là tự nhiên mà đây giống như một cái hố nhân tạo, người làm, mà không phải loại làm từ rất lâu rồi, nhìn nó có vẻ như mới được đào lên gần đây, ở dưới có vô số tiếng sói sủa vậy hẳn là do tên nam nhân đó bắt vào, hố chắc chắn là khá sâu hơn nữa còn phải rộng nữa vì ở dưới đấy có vẻ có khá nhiều sói.
Kéo cô gái đến gần hố, hắn bế cô gái lên, tà ác cười khi nhìn thấy gương mặt đầy những vết tím do bị người đánh và vết cào do bị thú gây nên, một gương mặt của cô gái vốn dĩ nếu không có những v·ết t·hương ấy phải xinh đẹp nhưng giờ đầy những vết bầm tím và vết cào cấu, ngất đi vì quá mệt do bị tên nam nhân đó c·ưỡng h·iếp, bế nàng trong vòng tay ngay khi nàng đang ngủ, sau đó không một chút từ bi nào hắn vứt nàng xuống cái hố đầy những con sói đã bị bỏ đối đấy.
Tỉnh lại giữa bầy sói đói, chúng lao lên không một chút chờ đợi, mặc cho nàng có van xin thế nào bầy sói đói vẫn không dừng lại, mặc cho nàng có cầu khẩn ra sao tên nam nhân kia vẫn dùng một điệu cười tà ác và ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống nàng, dãy dụa ra sao cũng vô dụng, với hàm răng sắc nhọn và bộ vuốt sắc bén, chúng lao lên cắm phập hàm răng ấy vào da thịt nàng, gào thét, cầu xin giãy dụa trong đau đớn, nhưng nó cũng chẳng khiến cho bầy sói ngừng lại, cũng chẳng khiến cho nàng thoát ra, cũng chẳng khiến cho tên nam nhân ấy động lòng từ bi cứu lấy nàng.
Đồng môn với nhau mà sao ác độc, thế mới nói đôi lúc người còn so với thú ác hơn.
Sau một phút, mà cũng chẳng đến nổi một phút cô gái đáng thương ấy đ·ã c·hết rồi, thịt bị ăn sạch, xương bị cắn hết, trừ một chút mùi hương ra thì chẳng còn gì của cô gái ấy còn lưu lại trên thế gian này.
Đáng thương cho cô gái tội nghiệp, ngày đầu tiên thì bị sói rượt, sói cắn, tìm được đồng môn thì bị nó h·iếp, nó đ·ánh đ·ập, t·ra t·ấn về cả mặt thể xác lẫn tinh thần trong suốt một đêm không ngừng nghỉ, quá đau khổ và mệt mỏi ngất đi như muốn tìm một chút bình an thì ngay khi vừa tỉnh dậy đã bị quăng thân cho bầy sói đói ăn thịt rồi, cho dù ngất cũng chẳng thể tìm nổi bình an, cho dù c·hết cũng chẳng vui vẻ, thây cũng chẳng còn, xác cũng bị ăn mất.
Tên nam nhân kia nhìn bầy sói sau khi ăn sạch hết mọi thứ về cô gái kia thì mỉm cười bước vào trong hang động.
Nhưng giờ phút này lại đặt ra câu hỏi buồn cười ở chỗ là ai mới là kẻ ác hơn nhỉ, người đã làm việc ác mà chẳng có chút lòng từ bi hay là người đã chứng kiến toàn bộ mà chẳng làm gì cả.
Minh Triết hắn vẫn vậy, vẫn đứng ở trên cành cây cao quan sát tất cả, nhưng thực chất ngoài hắn ra ở đây còn một người nữa đã đến trước rồi, một người đã quan sát tất cả, chứng kiến mọi việc nhưng lại chẳng làm gì cả, nhưng khi nhìn thấy người này cũng với một quyển sổ trên tay của người đấy hắn đã hiểu mục đích thực sự của Ngự Lang tông về sự kiện này là gì rồi.
Dù sao thì Ngự Lang tông cũng là một tông môn chính đạo, cũng là một phương đại diện cho chính nghĩa, một người khổng lồ để bảo vệ cho bách gia trăm họ, một thế lực để bách tích muôn dân có thể dựa vào.
“Người nào trong cảnh có thể giữ được đạo đức,
Người nào trong cảnh có thể giữ được lòng mình.
Người say nào biết ăn năn hối cải,
Tìm về chính nghĩa, tìm về lòng ta.”
Đứng ở trên cây hắn ngâm nga vài dòng chữ, âm thanh cũng chẳng to mà chẳng nhỏ như vừa đủ để một mình người đang đứng ở trên cây kia nghe được.
Không luật lệ, không đạo đức, tùy tâm sở d·ụ·c, ngươi muốn làm gì cũng được, không thể nhìn vào, không thể quan sát, kể cả ngươi có làm việc ác tầy trời cũng chẳng ai có thể biết được nếu ngươi cẩn thận, kẻ nào khôn ra thì đều suy tư được như vậy, vì bí cảnh có quy tắc mà: “Trong không thể đi ra nhưng có thể nhìn ra, ngoài có thể đi vào nhưng không thể nhìn vào.” Tưởng đâu có thể làm gì cũng được ngờ đâu đây lại là cái bẫy do tông môn bày ra, ngươi làm gì cũng được đâu có ai cấm vì ngoài đâu thể nhìn vào trong, nhưng mà trong có thể nhìn bên trong mà.
Người nam nhân này một thân tu vi lộ ra là Tẩy Trần cảnh ngũ giai nhưng liệu có phải mọi chuyện đơn giản vậy, dù sao thì bí cảnh này đâu hạn chế tu vi chỉ có Ngự Lang tông mới là nơi bày ra trận pháp hạn chế tu vi mà, nếu vậy thì đổi một câu hỏi vậy người đàn ông đang đứng ở trên cây này có thực là một vị Tẩy Trần cảnh ngũ giai không?
Đứng ở trên cành cây như muốn lộ cho hắn nhìn thấy, một chữ “Loạn” được ghi to tướng ở đầu cuốn sổ, ngay dưới đó là một cái tên hình như đó là cái tên của tên nam nhân ban nãy mới làm chuyện ác.
Khảo hạch đã bao giờ kết thúc đâu, cái ngày đó kết thúc chỉ là khảo hạch về tư chất giờ đây là khảo hạch về lòng người, bỏ sỏi giữ vàng là phương pháp, lấy lửa thử vàng, lấy gian nan thử sức, lấy cảnh thử người.
Tùy tâm sở d·ụ·c, không ai quan sát, bao nhiêu quy tắc đạo đức, bao nhiêu tư tưởng được tông môn truyền dạy, ngươi có giữ được cái nào không? Ngươi có nắm được cái nào không? Ngươi có giữ được lòng mình không? Phải thử mới biết được.
Ngự Lang tông không giàu có như các đại tông, đại phái, đại thế lực khác có những thứ tân tiến để có thể thử lòng người, đoán tâm cơ, đúng, nhưng nếu không có những thứ tân tiến thì hoàn toàn có thể dùng cách thủ công xưa cha ông ta vẫn dùng, nay không có điều kiện thì vẫn dùng như thế đến khi nào có điều kiện thì tính sau.
Quan sát rồi tính toán, những kẻ loạn lạc này sẽ ra sao, có nhân mà thì có quả, ai rồi cũng phải nhận quả của mình thôi.
Viết chậm, nắn nót, từng chữ từng chữ như được viết đến vô cùng cẩn thận, cái tên đầu tiên được viết vào trong cuốn sổ ấy nếu không nắn nót thì sẽ ra sao, chờ đợi người đàn ông ấy viết xong từng chữ, từng chữ một đi xuống, cái tên vô cùng đơn giản nhưng cũng phải viết đến nửa phút lâu.