Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 204: Sơn Vương

Chương 204: Sơn Vương


Cái tên của người chậm rãi được viết xuống, lá cây rụng sau khi người đó đã viết xong, rơi trên không trung gần với gò má, cành lá vừa rơi xuống đã bị người đàn ông đó bắt được, phi lá cây như s·ú·n·g bắn đ·ạ·n, giật mình vội né tránh, đầu quay lại cành lá mỏng đã găm vào thân cây rồi.

“Say rồi tỉnh thì còn say,

Tỉnh rồi lại say thì còn gọi là tỉnh.”

Hai hàng chữ đơn giản được viết trên cành lá, quay đầu lại thì người đã đi mất rồi.

Đối phương phải là một kẻ l·ừa đ·ảo, vì không một vị Tẩy Trần cảnh nào làm được điều này, nhưng thôi hắn cũng kệ, mục đích đã tìm xong rồi.

Rút ra từ trong nhẫn không gian một viên bảo thạch nhỏ, chi tiết và cẩn thận nhưng từ trong nó ta thấy được cái hồn của người nghệ sĩ, xoay một vòng có chỗ tỏa ra ánh sáng vàng có chỗ không, có lúc ánh sáng càng đậm, có lúc ánh sáng nhàn nhạt.

Đây là viên ngọc do Lâm Sơn sư huynh lén đưa cho hắn, nó có thể cho hắn biết được vị trí của Lâm Thủy đang ở đâu, chỉ cần dơ viên đá lên xoay một vòng là ta biết được, đông, tây, nam, bắc, nàng đang ở hướng nào, ánh sáng càng đậm thì nàng càng ở gần, ánh sáng càng nhạt thì nàng càng ở xa, ánh sáng nhấp nháy thì chứng tỏ nàng đang gặp nguy hiểm, một món bảo bối tốt, miễn là nàng không vứt viên bảo thạch còn lại đi thì chỉ cần ở trên hòn đảo này nàng có chốn ở đâu hắn cũng sẽ tìm thấy nàng.

Nhấp nháy, nhấp nháy, viên bảo thạch giờ đang nhấp nháy, vừa thong dong nhảy qua lại trên mỗi cành cây hắn vừa nghĩ nơi này quả thực dần loạn lạc.

Mới một, hai ngày đã có một vụ h·iếp d·â·m, mới một, hai ngày đã có vụ g·iết người hơn nữa còn là đồng môn g·iết hại chứ không phải là ngoại địch chi tranh, rồi còn cả những sự kiện thú g·iết người, người g·iết thú nữa.

Lâm Thủy giờ đang gặp nguy hiểm, hơn nữa nó còn nguy hiểm tới nỗi mà người bảo hộ nàng bây giờ cũng chẳng thể bảo vệ nàng, nếu không thì làm sao viên bảo thạch lại nhấp nháy.

Những cành cây khá cao và chắc thế nên mặc cho hắn qua lại cũng chẳng có vấn đề gì cả, viên bảo thạch trong tay đang càng ngày càng sáng, càng ngày càng lấp lánh, đi theo hướng ánh sáng, mãi một lúc hắn cũng đã tìm thấy người.

Lâm Thủy nàng bây giờ đang chạy thục mạng, vị tỷ tỷ xinh đẹp là người bảo hộ của nàng giờ cũng chẳng thấy đâu, kéo lấy cổ áo, nhấc lấy người, vồ nàng lên trên cành cây cao, giật mình lại hoảng loạn khiến cho nàng khi nhìn thấy hắn xong mới bình tĩnh và òa khóc được.

Đôi giày đã rách, đôi chân rất đau, khi nàng khóc xong thì mới kể cho hắn toàn bộ sự việc.

Nửa giờ trước ở trong những khu rừng vắng.

Lâm Thủy giờ đang tay dắt tay đối với vị tỷ tỷ xinh đẹp hai người vừa nói vừa cười, với đồ ăn thức uống đều đã được chuẩn bị sẵn, cả hai chẳng ai phải lo về vấn đề lương thực cả, hơn nữa với tu vi của vị tỷ tỷ xinh đẹp, cùng với những thủ đoạn mà gia đình đã chuẩn bị cho của Lâm Thủy thì chỉ cần không đi trêu vào những khu vực nguy hiểm ai cũng chẳng lo rồi.

Thế nhưng xui xẻo cho hai nàng mặc dù không tìm đến nguy hiểm, nhưng nguy hiểm đã tìm đến hai người trước rồi, ở trong khu rừng nơi hai người đã giáp mặt vị vua của khu rừng này, lần đầu tiên nàng nhìn thấy sinh vật đấy, đến cả vị tỷ tỷ xinh đẹp cũng phải kinh ngạc rồi hoảng sợ, thân cao một trượng đấy là chưa nói đến chiều dài, trên thân mang những sọc cam đen nối liền, dưới cằm là một bộ râu trắng dài nhưng không quá mức mà lại vô cùng gọn gàng như được cắt tỉa và chăm sóc, ở trên đó bám lấy vài những sợi rong rêu như thể là đã bị bỏ quên, chẳng cần gầm hay cất tiếng để báo hiệu chỉ cần bước đến và nhìn là biết ai mới thực sự là chủ nhân của nơi này.

Đứng trước Sơn Vương uy dung và hùng mạnh, vị vua của khu rừng, đôi chân của cả hai người gần như không thể cử động được, nó còn chẳng thèm lộ ra sát khí nhưng vị tỷ tỷ xinh đẹp ấy lại vô cùng tỉnh táo, vượt qua nỗi sợ bảo Lâm Thủy nàng phải bỏ chạy, ban đầu nàng còn có chút hùng dũng dù sợ nhưng phải c·hết cùng nhau nhưng ngay sau đó dưới thái độ kiên quyết của vị tỷ tỷ xinh đẹp cùng sự đáng sợ của Sơn Vương nàng đã bỏ chạy, không tiếc bất cứ giá nào mà bỏ chạy.

Quay trở lại hiện tại.

Nghe xong câu chuyện của nàng là hắn đã hiểu rồi, an ủi nàng rồi nói thêm vài lời, quay đầu lại thì thấy Sơn Vương nó đã đứng ngay sát gần rồi, lặng lẽ quan sát hai người, ở gần hắn mới thấy nó quả đúng là to thật, thân cao gần một trượng, lại còn cả chiều dài nữa, tu vi Tẩy Trần cảnh ngũ giai khó trách nó được gọi là Sơn Vương, dưới cằm bộ râu trắng giờ đang dính vài giọt máu, dường như nó vừa mới ăn người, hoặc có thể là thú.

Lặng lẽ quan sát hai người mà chẳng thèm làm gì cả, chẳng thèm ẩn núp, chẳng thèm luồn cúi, nó nhìn hai người như thể đang muốn tuyên bố rằng cho dù nó không làm gì thì hai người cũng chẳng thể thoát được.

Nhường Lâm Thủy chạy đi sau vài lời an ủi, hắn cũng khéo hiểu lòng người nên cũng chẳng khó khăn gì, thường là nữ nhân khác ở trong hoàn cảnh điên loạn dù là lời có lý cũng chẳng nghe vào, có điên loạn rồi bỏ chạy, có điên rồ rồi ở lại, nhiều, nhưng Lâm Thủy dường như đặc biệt hơn một chút, nên hắn nói vài lời có lý là nàng hiểu, đưa cho nàng chút thủ đoạn để phòng thân rồi thả nàng đi ra ngoài.

Sơn Vương quả thật là một con hổ lớn, dù sao là hổ thì Phục Hổ tam quyền cũng có ích đi, kiếp trước bao nhiêu năm dài vất vả, sáng tác ra ba chiêu làm sao thua đây.

Từ trên cây nhảy xuống sau khi Lâm Thủy đi mất, dường như Sơn Vương nó ngạo mạn đến nỗi mặc cho Lâm Thủy đi nó cũng chẳng thèm làm gì, đứng xuống rồi chuẩn bị nó vẫn ngạo nghễ đợi, nhìn lâu quan sát giờ hắn mới thấy trên người nó đã có thương rồi.

Giống như thể một sợi dây trói vào xác thịt rồi từ sợi dây đấy mọc ra những bông hoa ở trong cơ thể, thủ đoạn tàn độc chắc chắn là vô cùng đau đớn, nếu như vậy vị tỷ tỷ xinh đẹp kia cũng chẳng phải là kẻ tầm thường, đúng là hoa mang gai nhọn.

Đợi cho hắn chuẩn bị xong Sơn Vương nó mới bắt đầu mở miệng chậm rãi nói:

“Con … Người … Chuẩn … Bị … Xong … Chưa …”

Điều này cũng khiến cho hắn ngạc nhiên cùng ấn tượng dù sao thì một con thú nói được tiếng người là một việc rất khá rồi, một con thú trung đẳng thì học tiếng người không khó, nhưng chịu học không lại là một chuyện khác.

Sau khi nó nói thì hắn đã sẵn sàng, tay không tấc sắt, chẳng đao chẳng kiếm đánh nhau với hổ.

Phục Hổ Tam Quyền giờ đây là v·ũ k·hí đối đầu với răng sắc cùng vuốt nhọn của hổ, trên người nó những v·ết t·hương còn đang chảy máu, nhưng nó vẫn ngạo nghễ chậm rãi vờn quanh, hắn cũng bắt nhịp đi vòng theo nó, sau một hai phút thì trận chiến đã bắt đầu.

Lao lên rồi t·ấn c·ông một chưởng hạ xuống nó đánh sập cả một cây cổ thụ, không những là sức mạnh mà còn cả tốc độ, một chưởng đánh xuống xé mây xé gió nhanh đến nỗi tí nữa thì hắn dính đòn, thân cây vỡ thành trăm mảnh, bụi mù bay tán loạn khắp nơi, một người một hổ giờ biến mất ở trong khói bụi.

Chương 204: Sơn Vương