Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 205: Thú Người

Chương 205: Thú Người


Đã được năm phút kể từ khi hắn bị nó ngoạm mất một bên đùi rồi, đến giờ hắn lại quay lại thói quen đấy, thói quen từ những ngày đầu tiên, những ngày mà khi còn là một cậu bé, phải đếm từng giây từng phút trong mỗi trận đấu để giữ cho bản thân bình tĩnh lại và tránh căng thẳng, khí đã được tỏa ra để cố định giúp cho đôi chân của hắn vẫn có thể di chuyển nhưng hắn có thể cảm thấy cơn đau như muốn g·iết c·hết hắn đang tỏa ra từ đôi chân rồi lan ra khắp người.

Sơn vương quá mạnh, vượt xa cả sức tưởng tưởng của hắn, biết là lan man trong mỗi trận chiến là một điều sai trái nhưng khi đối mặt với Sơn Vương lại cho hắn cảm giác như thể mình là hi vọng của những người xưa, những người thượng cổ trong những cuốn sách lịch sử về nơi đây mà hắn đã từng đọc, đối diện với một con quái vật vượt xa bản thân mình về gần như tất cả mọi thứ, như sức mạnh, như tốc độ, như phản xạ, … thậm chí đến cả những vấn đề như, kỹ thuật, như kế lược, thậm chí cả đầu óc chiến thuật Sơn Vương còn phải khiến cho hắn ngạc nhiên và bất ngờ.

Cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa thể xác định được đâu mới là năng lực đặc thù của nó, là khả năng cường hóa cơ thể vì nó có thể cắn đi mất một miếng thịt đùi săn chắc đã được bảo vệ bởi áo giáp cùng với tất cả khí của hắn tụ lại hay là khả năng che dấu khí tức của mình khá đến nỗi cả hắn cũng chẳng thể cảm nhận được sự hiện diện mỗi khi nó chốn sau lớp sương mù khói bụi.

Đến bây giờ một người như hắn cũng chẳng thể biết được khả năng của nó là gì sau một quãng thời gian khoảng hơn mười phút chiến đấu.

Giờ đã được mười hai phút rồi, hắn vẫn đang dùng địa hình làm v·ũ k·hí còn nó thì đang phá những thân cây cổ thụ như thể là những cành gỗ mỏng, có vẻ như nhiều người đã để ý đến trận chiến này một vài khí tức như ẩn như hiện mập mờ, còn một vài khí tức thì tỏa ra khắp không gian như thể chẳng thèm kiêng nể ai vậy, một vài khí tức được ẩn giấu khá kĩ chỉ một vài khoảng khắc hắn mới có thể cảm nhận được, dù sao thì dư chấn không nhỏ, vô số cành cây cao phải đổ xuống, mặt đất như muốn rung chuyển, chỉ có kẻ điếc mới không nhận ra trận chiến này.

Hắn đã cải trang thành bộ dạng khác từ lâu rồi, hơn nữa khí tức còn được thay đổi, mùi hương cũng bị biến khác, nếu muốn nhận ra hắn trừ viên bảo thạch trong tay của Lâm Thủy ra thì chỉ có Hoàng Cơ cảnh cao thủ mới nhận ra được.

Cúi người, tránh, rồi né, mọi chuyện tưởng chừng như đơn giản nhưng hắn bắt đầu căng thẳng lên rồi, Sơn Vương nhìn như điên loạn nhưng thực chất nó đang bầy kế, hơn nữa xung quanh đây giờ đang có quá nhiều người, quá nhiều kẻ có tu vi ngang bằng hoặc thấp hơn một chút.

Nên nhớ nơi này không có luật lệ, có người đi ghi loạn nhưng có mấy ai nhận ra điều đấy, vừa phải cảnh giác Sơn Vương, vừa phải cẩn thận với con người càng làm cho hắn trở nên căng thẳng.

Ngưng phân tâm và tập trung cho một thứ cũng được nhưng hắn muốn tập trung cho việc nào, chiến thắng Sơn Vương rõ ràng không phải là chuyện một sớm một chiều muốn là xong được, vì Sơn Vương cũng chẳng phải là một con thú tầm thường, lâu thì nửa tiếng, nhanh thì mười phút, đấy là mọi chuyện cứ theo tiến độ như này, nhưng Sơn Vương là một con thú có trung đẳng huyết mạch mà thường những con thú trung đẳng huyết mạch sẽ có một loại kỹ năng đặc thù nào đấy, nó có thể là một trong hai loại mà hắn vừa phân tích hoặc nó có thể là một loại mới mà hắn chưa biết được, lật từng dòng kí ức trong đầu để xem tài liệu liên quan đến Sơn Vương nhưng nó không có điều này càng làm cho hắn trở nên căng thẳng.

Mọi sự căng thẳng sẽ không bao giờ vượt qua khỏi làn ranh mà hắn đã vẽ cho dù nó có căng thẳng đến đâu thì sẽ chỉ đến vậy là dừng.

Bỏ chạy giờ cũng là một phương án tốt nhưng những người ở đây sẽ không thả cho hắn chạy, họ đang xem hắn là cánh chim đầu đàn để thăm dò sâu cạn của Sơn Vương.

Hắn không dùng v·ũ k·hí, nó không dùng tiểu thủ đoạn, mặc dù có sức mạnh có thể nhấc lên vô số cái cây rồi ném nó cũng chẳng thèm dùng chừng nào hắn còn không cầm v·ũ k·hí, sự ngạo nghễ ấy của nó đã vượt qua tất cả mọi người có thể tưởng tượng.

“Đất này.”

Đứng trên một bãi đất khi vừa nhảy loạn để né chiêu, vô số cái cây đã bị vỡ hoặc bị đổ sụp xuống do trận chiến của người và thú, nhưng một vài suy nghĩ đã hiện lên sau khi hắn đứng trên mảnh đất này.

Sơn Vương lao lên ngạo nghễ như chẳng lo một bẫy rập gì có thể làm hại nó được cả, chân lành dẫm mạnh một cái xuống mặt đất ngay sau khi nó chạy đến, mặt đất sau cú dẫm đấy của hắn như vỡ thành nghìn mảnh, Sơn Vương ngã xuống, hắn lao xuống trong lúc nó đang cố đứng dậy, một chưởng Diệt Thân đánh thẳng vào thân của một con thú, ba chưởng trong Phục Hổ Tam Quyền chưởng đầu tiên đã được đánh xuống, Sơn Vương gào thét trong đau đớn, lúc này ai có thể nhìn thấy nó như một Sơn Vương hùng mạnh, giờ đây ai cũng chỉ thấy nó như một con hổ đáng thương yếu đuối.

Suýt nữa thì vồ trúng người ngay sau khi hắn vừa định đánh ra thêm chưởng nữa, hóa ra tất cả chỉ là giả dối, hắn có thể tránh được chiêu thức đấy nhưng trên người đã thêm vài vết cào dài như kiếm cắt qua một khúc thịt vậy.

Khó mà tin được một bộ áo giáp chắc chắn cùng với vô số khí được tụ lại dưới một vuốt của nó cũng chỉ giống như là màng sương dải lụa bị nó dễ dàng một chiêu cắt là cắt.

Khí nhanh chóng được bịt vào trước khi mà máu kịp chảy, từ trong bụi mù tán loạn Sơn Vương lại một lần nữa đứng lên vọt ra rồi t·ấn c·ông, người ta cứ ngỡ là giả dối nhưng nhìn thấy Sơn Vương họ mới biết hóa ra nó nhịn đau để rửa hận, ở trên thân nó thịt cùng xương ở một khu vực đã bị nát bét, máu tươi ào ào chảy ra nhưng được nó dùng một thủ đoạn gì đấy để ngăn lại, đây có lẽ là kỹ năng của nó đi?

Vung chưởng loạn xạ, cắn cào khắp nơi, Sơn Vương nhìn như một con thú hoang điên cuồng trả thù khi b·ị đ·au đớn, nhưng ngược lại tất cả các đòn các chiêu của nó đều như là một chiến thuật, từ từ, từ từ, dồn con mồi vào góc c·hết, khiến cho nó có hi vọng rồi tuyệt vọng, dồn nó vào góc tường rồi g·iết.

Trận chiến giờ không thể kéo dài được lâu, khí của hắn đã sử dụng quá nhiều rồi, máu cũng đã mất, giờ kéo dài lâu nữa, đồng môn kéo đến là mất nhiều hơn được.

Biến sau thân cây một chưởng vỗ mạnh vào đấy, thân cây cổ thụ khổng lồ giờ bị hắn vỗ nát thành nghìn mảnh, bụi mù bay khắp nơi, ngăn trở tầm nhìn.

Bụi gỗ dính vào mắt thú, tán loạn vung chưởng, nhân thời cơ đó hắn lọt vào một vỗ vào thân Diệt Tâm, nhưng chiêu thức chưa thành thì tay b·ị đ·ánh bật ra, da thịt quá chắc chẳng thể phá được.

Thú quay sang đinh cắn cho hắn một miếng giờ chạy cũng chẳng còn kịp hạn chế thiệt hại hết mức có thể cho nó xin một ít ở bên vai, Diệt Tâm một chưởng lập tức vỗ xuống ngay chỗ Diệt Thân một chưởng vừa đánh trực tiếp xuyên qua da thịt.

Chương 205: Thú Người