Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 207: Sát Sinh
Sau khi giảng xong thì đến rồi cảnh hiện tại Lâm Thủy giờ đang đắp thuốc cho hăn đây.
Vết thương khá lớn nên hắn khá đau đớn, nước mắt lâu lâu cứ tuôn rơi, hiệu ứng của mũi tiêm kia đã hết, giờ hắn chỉ như bình thường thôi.
Thay vì chọn những loại đan dược có thể dùng để hồi phục cấp tốc lần này hắn chỉ trọn những loại hồi phục từ từ, mấy ngày mới có thể hồi phục được một v·ết t·hương lớn như thế, vì tất cả những thứ nhanh chóng thường là có những cái giá phải trả, những loại mà Vĩnh Hoa đưa cho hắn thì không như thế nhưng thời gian thì dài mà đan dược thì ít thế nên trong những lúc này hắn sẽ dùng những loại thuốc khác, thời gian hồi phục dài hơn, từ từ hồi phục, nếu có chiến đấu thì hắn sẽ tùy vào hoàn cảnh, nhưng do đã đắp thuốc, luyện đan từ trước nên hắn sẽ dùng những loại đan dược có phẩm cấp thấp hơn, còn những viên đan dược mà Vĩnh Hoa đưa nó sẽ để cho những trường hợp khẩn cấp để dùng.
Sáng ngày hôm sau hắn dắt Lâm Thủy đi săn, đây dường như là lần đầu tiên đi săn của nàng, vì từ cái cách mà nàng di chuyển lẫn chuẩn bị cho tình huống, hai v·ết t·hương sau một đêm dài được đắp thuốc tốt giờ đã khá hơn một tí, tuy vẫn phải dùng khí để di chuyển nhưng nhìn bề ngoài không còn kinh tởm như hôm qua, hắn dự tính khoảng mấy ngày nữa nếu không có gì xảy ra thì sẽ khỏi.
Sáng sớm nên vắng người, nhưng hôm nay hắn và nàng đã gặp được một bầy sói, Lâm Thủy nàng khá là tinh mắt nên không cần cảm nhận khí nàng vẫn có thể nhìn thấy được bầy sói từ một khoảng cách rất xa, giương cung lên định bắn nhưng sau đó nàng lại dừng lại, bầy sói dường như đã cảm nhận được sự tồn tại của nàng, không phải là do mùi hương vì hắn đã rất cẩn thận vậy chỉ có thể là do linh cảm, con đầu đàn ngó nghiêng xung quanh để tìm vị trí của nàng đồng thời cùng làm dấu hiệu để cảnh báo cho các con sói trong đàn.
Chắc chắn bầy này đã có linh trí chỉ nhìn cái cách mà chúng ra dấu hiệu khác hẳn so với những con sói đẳng cấp thấp hơn là đủ biết rồi.
“Vụt.”
Mũi tên xé mây xé gió được Lâm Thủy bắn ra ngay khi mà con sói đầu đàn vừa ra hiệu nhưng nó lại không chúng con sói đầu đàn mà chúng một con sói ở gần đó, chẳng rõ là vô tình hay cố ý nữa, một mũi tên thì không thể nào g·iết được một con sói, nhưng cũng đủ để nó kêu lên trong đau đớn.
Giống như có một sợi dây mỏng được buộc vào mũi tên, sau khi con sói b·ị b·ắn chúng vừa kêu lên được một tiếng, một luồng điện đã từ sợi dây chạy qua con sói đấy rồi, gào lên trong đau đớn, đến cả hắn sau khi quan sát kĩ mới thấy được sợi dây vô hình ấy, nhưng nguồn điện là đến từ cây cung hay bao tên điều này hắn chưa biết, chỉ biết con sói sau khi bị giật điện xong thì đ·ã c·hết rồi còn bầy sói kia thì đang điên cuồng lao đến.
Cất cây cung đi Lâm Thủy dường như chẳng bị làm sao cả, rút ra hai thanh đoản đao nàng đứng gần vào hắn để chuẩn bị, nhìn sắc mặt của nàng đây rất có thể là lần đầu tiên nàng sát sinh, tốt hay xấu thì đây cũng là một cột mốc nhưng giờ hắn lại chẳng nói gì, rút ra một thanh kiếm từ trong nhẫn không gian, mặc cho nàng trầm mặc, tuy hơi có chút khó khăn ban đầu nhưng với tài năng của nàng kết hợp cùng kinh nghiệm của hắn đã biến mọi việc trở nên dễ dàng và nhịp nhàng hơn ban đầu, cũng phải mất đến mười phút để đối chiến nhưng hai người cuối cùng cũng đã hạ được toàn bộ bầy sói mà chẳng có một chút tổn thương nào.
Nghỉ ngơi mất vài phút sau khi toàn bộ bầy sói đã bị diệt xong Lâm Thủy kiến nghị chôn bầy sói thay vì bắt làm thịt, hắn đồng ý với điều này, dù sao thì đồ ăn còn nhiều lắm, một mình hắn thôi đồ ăn trong nhẫn phải một năm hắn mới ăn hết được, mà thịt này còn chưa biết là có an toàn hay không nữa nên cứ theo yêu cầu của nàng,
Hai người mất thêm mười phút nữa để đào mộ và chôn toàn bộ bầy sói, sau đó Lâm Thủy lại có thêm một vài phút để trầm mặc, mấy ngày đối với cô bé như nàng giờ là quá dài, nàng đã phải chứng kiến một người vì mình mà c·hết, rồi còn tự tay sát sinh nữa, để không trực tiếp t·ự v·ẫn hay điên rồ mà chỉ trầm mặc Lâm Thủy là một hạt giống tốt đối với thế giới này.
Sau vài phút nàng trầm mặc xong hắn mới bắt chuyện với nàng một vài lời, sau đó hai người rời đi, cải trang vẫn chưa bao giờ bỏ hai người đi vào một khu vực có một đám người, nơi đây có vẻ đã thành một nơi tụ tập, có rất nhiều người ở đây, Tẩy Trần cảnh ngũ giai thì khá hiếm nhưng tứ giai trở xuống thì đi đầy đường, thịt da được vứt đầy ở trên các tấm thảm để bán, hơn nữa giá thành thì vô cùng rẻ, chẳng có những con côn trùng giơ bẩn nhưng thịt thà tuy nhiều nhưng h·ôi t·hối, có vẻ chẳng có bảo quản gì cả và đã để được nhiều ngày rồi, da cũng chẳng mấy cái đẹp, bị rách nát tứ phía, chẳng mấy bộ da được lành lặn, nhưng mấy bộ lành thì giá thành lại ở trên trời.
Ngoài trang trí ra da còn nhiều công dụng nhưng chủ yếu người ta dùng để làm đẹp, đẹp nhà đẹp cửa, đẹp thân đẹp người, kỷ niệm thì kỷ niệm nhưng giá đắt quá.
Có vẻ như chủ đề của ngày hôm nay là người g·iết c·hết Sơn Vương, dù sao giai đoạn này thú vượt xa nếu so sánh với người, mà Sơn Vương lại là vị vua của khu rừng, một người tay không có thể hạ gục Sơn Vương danh tính ấy khiến cho nhiều người trở nên tò mò, đâu phải ngẫu nhiên nó được coi là vị vua của khu rừng đâu, dẫm lên bao nhiêu thi, đạp lên bao nhiêu xác mới mang về cho nó danh hiệu vị vua của khu rừng, mọi dấu vết cùng mọi manh mối đều bị biến mất đây rõ ràng không phải là thủ đoạn của hắn làm.
Ở đây người nhiều nhưng có vẻ họ vẫn giữ được cái tình đồng môn thông qua việc thăm dò hắn biết, sau khi hắn và Lâm Thủy nàng đi dạo quanh hai người lại trở ra đi về.
Suối giờ đã bị kiểm soát do một số người, thú nếu muốn uống thì phải chiến đấu, hoặc là đi tìm nơi khác, một số khu mà người không đến được nhưng chủ yếu những con suối có thể đến đều đã bị kiểm soát rồi, không uống thì c·hết mà muốn uống thì phải chiến đấu, chỉ có mấy hôm thôi nhưng ở khu vực suối người và thú đã đánh nhau đến điên rồi, chiến thuật khá tốt nên s·ố n·gười t·hiệt m·ạng ít nhưng chủ yếu là tâm lý của mỗi người nên họ dễ bị t·hiệt m·ạng, những n·gười c·hết ở đây đều được chôn cất cẩn thận, còn thú nếu c·hết thì bị lấy ra làm thịt hoặc là phơi xác ra bán, hơn nữa trên người thú toàn là tài nguyên nên gần như bộ phận nào cũng dùng được, theo như hắn tìm hiểu thì ở trong đây có một nhóm ăn gì bổ nấy, chỉ nói thế thôi là hắn đã hiểu rồi.
Nhưng nhóm thám hiểm thì đi bắt những con thú con, nhưng mỗi đàn khá đông mà thú con thì chỉ có vài chỗ mới kiếm được nên không tránh khỏi việc đi một chuyến thiệt mấy người, nhưng đã có luật lệ ở đây rõ ràng nếu ai muốn thì tự đi mà bắt nên cho dù có nhiều linh thạch nếu không ai bán thì cũng phải tự thân vận động, dù sao thì thú con khá ít mà bắt quá nhiều nên đã dẫn tới việc nhiều đàn thú tụ tập lại rồi.