Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 208: Giao Dịch

Chương 208: Giao Dịch


Về rồi ăn uống, ăn uống rồi đắp thuốc, kể cho nhau nghe những câu chuyện, đọc cho Lâm Thủy những quyển sách, đến khi nàng ngủ rồi thì hắn mới ngồi ở gần cửa th·iếp th·iếp đi một chút.

Những ngày sau cũng gần như thế chẳng có mấy sự thay đổi, hai người đi vào rừng săn bắn, Lâm Thủy đưa ra yêu cầu rằng hạn chế sát sinh trong những ngày này, hắn chấp nhận yêu cầu của nàng.

Không sát sinh, không gây thương tổn quá mức chỉ đánh ngất, mọi chuyện tưởng dễ nhưng lại khó khăn vô cùng, lấy nàng làm chính lấy hắn làm phụ, mấy ngày nay tuy khó khăn, trên người Lâm Thủy có thêm một vài vết sẹo, nhưng tối về đắp thuốc là được còn kỹ năng chiến đấu của nàng chẳng cần ai chỉ, chỉ cần tự học đã rất tốt rồi.

Kết hợp với việc chiến đấu hắn còn dạy học, nói cho nàng nghe những điều hắn đã biết thông qua những cuốn sách mà hắn đọc ở đây, về những loài động vật mà cả hai người đang đối mặt, hắn sẽ nói cho nàng những kiến thức mà hắn đã học trong những cuốn sách ở nơi đây không có một chút che dấu, nếu nó không phải những kiến thức trong những quyển sách mà hắn đã đọc ở nơi này hay là những kiến thức hắn không biết hoặc đã quên hắn sẽ ngậm miệng.

Mấy ngày cứ thế mà trôi qua, kỹ năng chiến đấu cùng kiến thức của Lâm Thủy đang ngày một cải thiện, cả tinh thần của nàng cũng vậy.

Sáng sớm khi tỉnh dậy, những v·ết t·hương trên cơ thể của hắn đã lành, thuốc tốt, đan dược ngon, kết hợp với việc ăn ngủ điều độ mấy ngày thôi dù là v·ết t·hương lớn thân thể hắn cũng đã khỏi, chỉ còn vết da ở khu vực đấy nó chưa lành hẳn nếu như nhìn vào sẽ thấy nó … ừm …

Tuy nhìn vậy nhưng da đã hoàn toàn ổn, giờ chỉ cần thoa thuốc khác lên người là ngày mai, hoặc ngày kế tiếp da thịt sẽ về lại như cũ.

Hôm nay sau khi Lâm Thủy tỉnh dậy, hắn nói với nàng rằng hôm nay sẽ không ra ngoài, tuy chẳng hiểu vì sao những nàng đồng ý với điều đấy.

Làm bộ ngồi một chỗ tu luyện nhưng thật ra tu vi của nàng đã rất cao rồi, tập luyện kiểm soát khí cái này thì hắn không dạy.

Kiên trì và vô cùng nỗ lực hắn gần như chưa thấy mấy người được như Lâm Thủy cả, ngồi từ sáng đến tối muộn, chỉ nghỉ lại khi ăn cơm, hoặc là khi cần phục hồi khí không thì điên cuồng luyện tập, hắn không thấy trước kia nàng có thể làm được thế nên chắc là trong khoảng thời gian kia nàng đã trưởng thành, bằng một cách gì đấy.

Giờ đã là tối muộn, Lâm Thủy nàng đã sớm ngủ nhưng hắn vẫn còn thức, cửa vẫn còn mở như thể đang đợi người nào, khi nửa đêm vừa đến một đám người mặc đồ đen, với mũ rộng vành che kín đầu, dẫn đầu bởi người mặc áo choàng đen chậm chậm bước đến, gió đêm khẽ thổi áo choàng khẽ bay, bước đến trước cửa họ chậm rãi tháo xuống mũ áo, sau đó là mặt nạ.

Lâm Thủy nàng có vẻ đã tỉnh, chỉ dựa vào một chút khí tức của nàng thay đổi là hắn đã biết rồi, nhưng nàng vẫn làm bộ như đang ngủ, những người kia cũng không rõ là biết hay là chưa nhưng sau khi tháo xuống lớp mặt nạ họ chậm rãi đối với hắn hành lễ rồi người trưởng đoàn thân khoác chiếc áo choàng đen khẽ nói với hắn nhưng giọng nói thì như thể sợ làm Lâm Thủy tỉnh dậy, nói:

“Xin chào bằng hữu, làm phiền đêm rồi mới đến, vất vả cho bằng hữu phải đợi.”

“Không có mấy là vất vả, không biết là bằng hữu muộn rồi mới đến đây là có việc gì?” Hắn đứng dậy đối với mấy vị kia hành lễ rồi mỉm cười điềm nhiên nói.

“Không dối gạt bằng hữu, đêm muộn rồi làm phiền đến đây là có việc cần.” Vị trưởng đoàn nghe vậy điềm nhiên mỉm cười đáp lại.

“Ồ, vậy bằng hữu cứ nói đi, nếu giúp được thì tôi sẽ giúp, còn không thì lại phải từ chối.” Vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ hắn đối với vị trưởng đoàn kia khẽ nói.

Âm thanh của hai người đối đáp với nhau khá nhỏ, chỉ vừa đủ nghe như sợ làm cho Lâm Thủy phải tỉnh giấc, mặc dù một trong hai đã biết nàng tỉnh rồi.

“Dù sao thì đêm cũng đã muộn, chúng tôi cũng không muốn làm phiền nhiều, tiểu thư giờ đã ngủ, bằng hữu đã chờ mệt, nên tôi mạn phép sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn, Sơn Vương thân xác là đối với chúng tôi rất quan trọng, có nó sẽ ảnh hưởng đến địa vị của chúng tôi trong môn phái, nay tôi đến đây nguyện lấy mười nghìn viên linh thạch đổi lấy cái xác của Sơn Vương.” Vị trưởng đoàn cùng đoàn người vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ giống hắn, điềm nhiên, khiêm tốn, khẽ nói.

“Ồ, nhưng tôi đối với thân xác của Sơn Vương cũng có việc cần, nhưng nhìn các vị bằng hữu đây đã phải bao nhiêu vất vả tôi nhường lại một bước cũng được, nếu thế thì tôi hi vọng sẽ giữ lại khoảng một trăm cân thịt, cùng với bộ da có được không? Trên xác của Sơn Vương giờ được quấn trong Vải Bảo Tồn, tôi có thể cho luôn các vị bằng hữu để đỡ tốn thêm vất vả.” Vẫn giữ vẻ điềm nhiên hắn đối với vị trưởng đoàn kia đáp.

“Bằng hữu quả là người hào phóng và tốt bụng, nếu được thế thì còn gì bằng nữa, cảm tạ đạo hữu nhiều, chúng tôi cảm tạ đạo hữu nhiều.” Vẫn đang hành lễ vị trưởng đoàn kia mỉm cười rồi nói.

Nói xong hắn lấy ra từ trong nhẫn không gian một cái túi bao thạch đặt vào tay Minh Triết, rồi nói:

“Linh thạch trong này đã có đủ, bằng hữu cứ kiểm tra trước đi rồi tính sau.” Nói xong vị trưởng đoàn kia mỉm cười nhìn hắn.

Nghe nói như vậy, hắn mỉm cười vẫn cái vẻ điềm nhiên nhưng giờ đã thôi tư thế hành lễ mà đáp lại:

“Người với người, chúng ta phải tin nhau, nếu bằng hữu đã nói trong này là mười nghìn viên linh thạch vậy thì trong này là mười nghìn viên linh thạch, tôi đối với bằng hữu không có nửa điểm nghi ngờ.”

Nghe lời hắn nói như thế vị trưởng đoàn kia mỉm cười rồi sau đó cùng với đoàn người chậm rãi bước ra ngoài, hắn cũng bước ra ngoài theo, đứng giữa đám người mà chẳng ngần ngại, vị trưởng đoàn đối với hắn hỏi:

“Đứng ở chỗ này đã được chưa, dù sao xác Sơn Vương không phải nhỏ để bằng hữu phải rời khỏi nhà trong đêm tối đã vất vả cho bằng hữu rồi.”

“Không có mấy vất vả, cầm tiền của người rồi thì thế đâu có vất vả gì.” Đáp lại câu hỏi của vị trưởng đoàn, nói xong hắn từ trong nhẫn không gian lấy ra thân thể của Sơn Vương giờ đã được bọc kín trong mảnh vải bảo tồn.

Đứng bên cạnh hắn sau khi hắn đặt xác của Sơn Vương xuống đất, vị trưởng đoàn khẽ nói:

“Bằng hữu có cần tôi hỗ trợ trong việc cắt thịt cùng lọc da không, đêm muộn phải kéo bằng hữu ra ngoài tôi cũng có phần áy náy, hỗ trợ điểm đấy hẳn là cũng được.”

“Không cần bằng hữu có lòng là đã được rồi, thịt với da đã được tôi lột sẵn, bằng hữu có thể mở ra để kiểm tra bên trong mảnh vải có gì, sau đó chúng ta chào sau cũng được.” Từ tốn với vị trưởng đoàn, Minh Triết hắn điềm nhiên nói.

Nhưng vị trưởng đoàn nghe vậy lại mỉm cười, lấy luôn xác của Sơn Vương vào trong nhẫn mà chẳng cần phải kiểm tra gì, xong việc đối với Minh Triết hắn hành lễ mà nói:

“Chỗ bằng hữu với nhau chỉ cần tin nhau là được, nếu bằng hữu đã nói vậy thì tôi tin bằng hữu, chẳng chút nghi ngờ.”

Nói xong chậm rãi bước tới chỗ đoàn người, đồng thời đối với Minh Triết hắn hành lễ mà nói:

“Cảm tạ bằng hữu, ngài sau gặp lại, rượu chè cơm nước.”

Nghe vậy hắn cũng mỉm cười đối với đám người hành lễ mà nói:

“Vâng chào đạo hữu, ngày sau gặp lại, rượu chè cơm nước.”

Chương 208: Giao Dịch