Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 209: Tin Tức

Chương 209: Tin Tức


Khi tất cả mọi người đều đã đi hết, nơi này lại quay về sự tĩnh lặng vốn có của nó, một không gian chỉ có hai người, Lâm Thủy mới từ trong cơn mê ngủ giả vờ, tỉnh lại.

“Không ngủ nữa sao?” Trở vào bên trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn thấy Lâm Thủy giờ đã tỉnh Minh Triết hắn điềm nhiên rồi nói.

Nhẹ nhàng lắc đầu, hướng về phía hắn nàng nhẹ nhàng nói:

“Đêm khuya khách đến muội lỡ tỉnh mất rồi.”

Ngồi xuống bên cạnh bếp lửa, nhẹ nhàng đặt Túi Bao Thạch xuống bên cạnh người, hắn mỉm cười sau khi nghe nàng nói nhưng cũng chẳng đáp lại một lời.

Không khí lại rơi vào tĩnh lặng, cả hai người rõ ràng vẫn thức, nhưng âm thanh ở đây nghe được chỉ có mỗi tiếng “tách” “tách” như lửa đang cháy của cái đèn bếp đang bật.

Phá vỡ sự im lặng, nàng nhìn hắn rồi nhìn xuống cái Túi Bao Thạch bên cạnh người rồi khẽ hỏi:

“Huynh không định kiểm tra bên trong cái túi sao?”

“Sao phải thế?” Hắn nhẹ nhàng đáp lại, rồi với một nụ cười trên môi hắn nói tiếp, chỉ đơn giản bốn chữ thôi đủ để cho Lâm Thủy nàng mỉm cười, nói:

“Ta tin họ mà.”

“Đấy không phải Tuấn Hào mà muội biết.” Với nụ cười vẫn còn ở trên môi Lâm Thủy nàng nhẹ nhàng đáp.

Nghe vậy hắn vẫn điềm nhiên đáp lại:

“Ồ, vậy ta trong mắt muội là người như thế nào?”

Nhìn thấy khuôn mặt điềm nhiên, rồi nhìn thấy sâu vào trong đôi mắt đấy của hắn, nàng chỉ mỉm cười, rồi im lặng, một lúc lâu sau mới cất tiếng nói, đáp:

“Anh trai có nói sư huynh là hạt giống tốt đối với thế giới này.”

Nói xong nàng nhìn thật sâu vào trong ánh mắt của hắn, như một lần nữa muốn tìm kiếm thứ gì, nhưng hắn vẫn vậy, chẳng một chút thay đổi, vẫn điềm nhiên như thường, sự thay đổi duy nhất mà hắn có là một nụ cười lâu lâu nở trên đôi môi, nhưng chẳng ai biết đâu là thật giả.

“Lần này họ đến với nhiều người, huynh không sợ họ mang tâm tư không tốt sao?” Lại phá vỡ sự tĩnh lặng sau khi âm thanh cuối cùng chấm dứt, Lâm Thủy lại một lần nữa cất tiếng mở lời.

Nghe nàng nói hắn điềm nhiên từ tốn đáp:

“Họ đến với ý tốt, vì nếu họ muốn điều gì khác mấy ngày hôm trước ta bị thương là cơ hội tốt nhất của họ rồi, không cần phải vất vả dọn dẹp tung tích của chúng ta, dẫm vào bẫy ta đã đặt để báo hiệu, rồi yên tĩnh chờ đợi suốt mấy ngày.”

“Thế họ không sợ khi nói ra đó là thứ thiết yếu sẽ bị huynh ép giá sao?” Nghe xong hắn nói Lâm Thủy nàng lại cất tiếng hỏi.

Nụ cười lại nhẹ nhàng nở trên khuôn mặt điềm nhiên ấy sau khi nghe câu hỏi của nàng, hắn mỉm cười rồi chậm rãi đáp:

“Phải, rốt cuộc, là phải gian xảo đến cỡ nào, mới dám nói ra điều đó là thứ thiết yếu mà không sợ bị ép giá.”

Sau một vài câu trò chuyện, Lâm Thủy giờ lại chìm vào giấc ngủ, bình minh cũng nhanh chóng tiến đến, hôm nay lại như mọi ngày, lịch trình vẫn chưa có gì thay đổi, hai người hôm nay lại đi săn, nhưng vẫn theo như những gì Lâm Thủy đã nói, hạn chế sát sinh hết mức có thể.

Còn về một vài tin tức trong bí cảnh này.

Một lượng lớn người dưới sự dẫn dắt của vô số vị cao thủ đã tiến vào cấm khu, nơi được họ gọi thay cho cái tên nơi tập hợp vô số con thú và nhiều cá thế hoặc bầy đàn nguy hiểm.

Trong buổi sáng mọi chuyện diễn ra rất tốt, dưới sự phối hợp nhịp nhàng, ngươi đến ta đi, ta nhấp ngươi nhô, một lượng lớn sói và hổ đã bị g·i·ế·t hoặc bị tiêu diệt, một cách gọi khác mà một số người nói.

Nhưng số lượng con non bắt được là quá ít, không đủ để cung cấp cho tất cả mọi người, sĩ khí đang lên, tinh thần đang cao, những vị đầu lĩnh với kinh nghiệm còn yếu kém quyết định dắt quân đánh vào sâu hơn mặc kệ lời khuyên của một vài người có kinh nghiệm.

Trong buổi chiều, vô số bầy sói có linh trí, chưa có linh trí, cùng với một số cá thể hổ hùng mạnh, đã phối hợp với nhau tạo thành một đội quân được dẫn dắt bởi sói và hổ, tuy số lượng ít hơn, có nhiều con còn chẳng có linh trí, nhưng với sự đánh đổi đại giới nhất định, kết hợp với một chiến thuật hợp lý và sự khinh địch của giặc, tuy vô số con thú bị thương bị c·h·ế·t, nhưng chúng đã đánh đuổi được cuộc xâm lăng của nhân tộc trong đợt này.

Nhân tộc thua thảm hại, sĩ khí đại giảm, tuy tận lực không có ai bị c·h·ế·t nhưng đã có ít nhất mười người tàn tật, nếu không về tông môn cứu chữa không thể nào khỏi được, vô số người đã bị thương, còn nặng hay nhẹ tùy vào mỗi người, nếu phải quy ra thời gian thì không có mười ngày nhân tộc không thể hồi phục được.

Ngay sau ngày hôm đấy thú tộc đại chiến, thừa thắng xông lên, dưới sự chỉ đạo của những cá thể có linh trí xuất sắc nhất trong hai loài sói và hổ ở đây, chúng lao vào tấn công các lãnh thổ của con người đã chiếm được từ chúng, hai phần ba lãnh thổ đã bị mất, không có người bị c·h·ế·t, có lẽ do chúng cố ý nhưng lại có thêm vài người bị thương, thời gian cần hồi phục bây giờ tăng lên mười hai ngày.

Sĩ khí có chút tăng lên do con người chịu khuất nhục, ngày thứ ba khi bình minh vừa ló dạng con người đã phát động một cuộc tổng tiến công hòng chiếm lại những lãnh thổ đã bị mất, một cuộc đại chiến với quy mô lớn diễn ra, không đến mức máu chảy thành sông thây chất thành đống nhưng đây là lần đầu tiên trong một cuộc chiến lớn đã có người c·h·ế·t rồi.

Đánh nhau từ bình minh cho đến khi mặt trời lặn, con người đã chiếm lại được chín phần lãnh thổ đã bị thú chiếm lại mất, hàng nghìn nghìn con thú bị c·h·ế·t và một trăm vị đệ tử bị thiệt mạng, ngày thứ ba kết thúc đại thắng, nhưng ngày hôm nay cũng vừa vui vừa buồn.

Ngày thứ tư đã đến, loài người phát động một cuộc tổng tiến công lần hai, tuy thương tích đã có nhưng với mục tiêu chiếm lại những phần lãnh thổ đã bị cướp mất không có một ai nhụt chí được, số lượng đông hơn nhưng mưu sĩ không nhiều, thú có sức mạnh, người có thủ đoạn, với những thứ đã được chuẩn bị sẵn chỉ trong một buổi chiều thôi những phần lãnh thổ bị mất đã chiếm lại được.

Không có bao nhiêu dã thú bị trọng thương, nhưng người và thú dã tâm bừng bừng, bên nào cũng có thứ mình muốn chiếm đoạt ai sẽ nhường ai.

Ngày thứ năm tưởng chừng như một ngày nghỉ ngơi nhưng không phải vậy, lần đầu tiên một vị ngũ giai cao thủ xuất trận, mãnh hổ xông vào trận doanh của con người, vô số người bị thương, chưa có người thiệt mạng, nhân tộc ngũ giai cao thủ nhanh chóng xuất trận áp chế, đánh gẫy xương rồi thả nó về rừng, tuy là thắng trận nhưng phải cần rất nhiều ngũ giai cao thủ mới có thể làm được điều đấy, hơn nữa trong số đấy còn có một vài vị bị thương sau trận chiến này, nhưng sau ngày thứ năm trận chiến ấy đã mở đầu cho một cuộc chiến tranh giữa những vị Tẩy Trần cảnh ngũ giai cao thủ.

Trận doanh đã xuất hiện sương mù khi ngày thứ sáu vừa đến, con hổ hôm qua mới còn gẫy xương giờ đã lành lặn quay lại, hơn nữa, lần này, nó còn mang theo đồng bọn, mười con hổ với tu vi tương tự như nó gầm thét ở giữa chiến trường, nhân tộc cao thủ lại một lần nữa phải xuất hiện.

Trận chiến nổ ra phô thiên cái địa, nhân tộc cường giả với số lượng đông hơn, nhưng khi đánh nhau lại rơi vào tràng cảnh bất phân thắng bại.

Một trận đánh, đánh mất nửa ngày.

Chương 209: Tin Tức