Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 210: Cấm Thuật
Nhưng cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn, cuộc chiến nào cũng sẽ có hồi kết thúc, thú tộc dù mạnh, mãnh hổ dù dũng mãnh, lấy một địch năm, thậm chí là lấy một địch mười, cuối cùng cũng phải lấy chiến bại mà rút về.
Nhân tộc cao thủ có vô số thủ đoạn, vô số phương pháp đều đã được chuẩn bị sẵn, hơn nữa thú tộc còn ngạo mạn xâm nhập vào trận doanh của địch, dù là mười con hổ cuối cùng cũng phải lấy chiến bại mà về.
Nhân tộc tuy thắng, nhưng lần này là thắng thảm, những vị Tẩy Trần cảnh ngũ giai tham gia vào trận chiến lần này tuy không c·hết, nhưng có vô số người b·ị t·hương, tàn tật thì không có nhưng phải mất mấy ngày mới có thể hồi phục được, hơn nữa có một vài người hăng quá, xả thân quên mình, nên đã vận dụng hết những thủ đoạn mà đã được mình chuẩn bị sẵn.
Ngày thứ năm rồi tuy náo nhiệt nhưng rồi cũng phải kết thúc.
Ngày thứ sáu đến với tin tức một nhóm người với khẩu hiệu là: “Thú có thể tiến vào trận doanh ta thì người cũng tiến vào trận doanh thú được.” đã tiến vào trận doanh của thú lúc rạng sáng.
Có một vài người mắng chửi, có một vài người cười khẩy, có ít người lo lắng sau khi nghe tin tức đấy, chuyện diễn ra cũng chẳng bao lâu, nhân tộc gần như chẳng ai làm gì cả, đến buổi chiều bọn họ đã bị vứt lại, hơn trăm người bị đánh thành tàn tật trả về biên giới của nhân tộc, mạng thì vẫn có không mất, nhưng với điều kiện y tế ở đây, giữ được mạng sống đã là hết sức rồi, muốn chữa khỏi thì phải về tông, có đòi cũng chịu.
Ngày thứ bảy chẳng có việc gì diễn ra cả, một vài con thú vẫn bị g·i·ế·t, một vài người vẫn bị diệt, nhưng không đại biểu được điều gì.
Ngày thứ tám cũng vậy, nhưng điều này khiến cho một vài người bắt đầu trở nên căng thẳng, thú gần như không hề có động tĩnh, những người được phân đến giám sát biên cảnh không thấy dấu hiệu của bất kỳ con thú nào cả.
Ngày thứ chín vẫn tương tự như thế, không có bất kỳ dấu hiệu của con thú nào xuất hiện ở biên cảnh, trong phòng họp được tạo thành từ một cái túp lều và bộ bàn ghế gỗ do những người ở đây chế ra, một nhóm những vị Tẩy Trần cảnh ngũ giai cao thủ ở đấy đang bàn bạc một số chuyện, sắc mặt của một vài người thì sầu lo, một vài người thì căng thẳng, một vài thì nghiêm nghị, chưa kể đến những trường hợp như có vấn đề gì đấy cứ ngồi ở trên ghế khoanh tay cười cười.
Ngày thứ mười, khu rừng nơi thú cư ngụ bỗng nhiên bị cháy, tình báo của nhân tộc cho thấy thủ phạm chắc chắn là do người làm, ở trong phòng họp một đám người đang mắng chửi một tên điên nào đó, còn có một vài tên như bị điên sẵn cứ ở đó khoanh tay cười cười.
Phải có người này người kia mới gọi là xã hội, nhưng chỉ có mười mấy ngày thôi đã xuất hiện mấy tên điên điên rồ rồ rồi, dù sao bí cảnh này đâu thể nhìn vào bên trong, nếu người thường không trở thành kẻ điên thì kẻ điên cũng sẽ bộc lộ bản chất của mình.
Đại lượng thú tộc tràn ngập vào biên cảnh mặc cho những người đang họp có mắng chửi hay tức giận đến cỡ nào.
Lòng người hoảng loạn, thú cũng điên, chỉ trong một buổi sáng người chưa bao giờ c·h·ế·t nhiều như thế này.
Đại lượng Tẩy Trần cảnh ngũ giai cao thủ, không ẩn cư thì cũng ở cùng xuất hiện ngăn cản sóng giữ.
Xốc lại tinh thần cho đội quân đã mất đi sĩ khí, chỉ trong một buổi chiều thôi là thời điểm con người báo thù.
Máu đã chảy, đầu đã rơi, xác thú còn nhiều hơn thây người, nhân tộc đại thắng, nhưng lại một lần nữa thắng thảm.
Mấy trăm người đã phải nằm xuống, đấy chỉ tính những cái xác có thể tìm được, một vài vị Tẩy Trần cảnh ngũ giai đã ngã xuống, chưa kể là vô số thủ đoạn đã được chuẩn bị sẵn đều đã bị dùng gần như hết sạch.
Bài ca cho sự tiếc thương đã được vang lên, thây người đều được bảo quản, có ý kiến cho rằng nên chôn xác ở đây nhưng ngay sau đó đều đã bị từ chối, kết cục là cả thây người lẫn xác thú đều được mang ra bên ngoài, nhưng chỉ có một loại được chôn.
Mười mấy ngày cũng đã trôi qua rồi, dù sao Ngự Thú đại lục thời gian có khác, một năm đâu chỉ có mười hai tháng, một tháng đâu chỉ có ba mươi ngày, một ngày đâu chỉ có hai tư tiếng, cứ cho là một vài người tính giờ theo giáp thì ngoài giáp ra vẫn còn nhiều loài.
*Giờ theo giáp: Ý chỉ giờ theo mười hai con giáp, ví dụ giờ dần, giờ tỵ, giờ thìn, …
Một cuộc chiến lớn nhưng lần này Minh Triết hắn và Lâm Thủy nàng không tham gia, mà ngược lại, bắt đầu từ ngày thứ sáu hai người đã ở trong nhà.
Không ra ngoài, không săn bắn, Minh Triết hắn lôi những quyển sách đang đọc dở ra đọc cùng với Lâm Thủy, chẳng thích xem riêng cứ thích ngồi xem chung với nhau, đọc rồi tìm hiểu, tìm hiểu rồi so sánh, hai người vốn đã thân nay càng thân hơn.
Tuy ở trong nhà, nhưng chưa bao giờ buồn chán.
Tất nhiên, ngoài đọc sách ra thì hai người cũng trò chuyện, giống như những người bạn, không, giống như, người thân trong gia đình hơn, có nhiều chuyện bạn bè khó kể nhưng đối với người thân sẽ kể hết, đương nhiên điều này là tùy người, vì có những câu chuyện hai người kín mồm lắm.
Trò chuyện về gia đình, rồi về chuyện này chuyện kia, sau đó hai người hỏi nhau về vấn đề cấm thuật, đương nhiên, điều này muốn thì nói, không thì thôi, đấy là ý mà Minh Triết hắn đưa ra, Lâm Thủy nàng cũng chấp nhận.
Một chút về cấm thuật, chúng là những thuật bằng việc đánh đổi một điều gì đó để đổi lại sức mạnh, hoặc quyền lực.
Đấy là ý ở những quyển sách hay giới thiệu.
Còn về cấm thuật, ở giai đoạn Tẩy Trần cảnh này, người tu hành không thể sử dụng được thuật do chưa đủ một vài điều kiện cần thiết, thế nhưng cấm thuật lại là một trong những trường hợp đặc biệt, vì bất kỳ thuật nào muốn xếp vào hàng cấm thuật thì phải thỏa mãn được một điều kiện, đó là bất kỳ ai cũng có thể sử dụng được.
Bằng cách đánh đổi một điều gì đấy lấy sức mạnh hoặc tri thức, ví dụ như Liệt Phong Trảm là thuật mà Minh Triết hắn nói ra cho phép người thi thuật cường hóa khí tức của bản thân mình lên rồi phóng ra với cái giá phải trả là thương thế trên cánh tay hoặc là chân của người thi thuật, uy lực càng lớn thì thương càng nặng, vì muốn uy lực bao nhiêu thì cũng phải chấp nhận tổn thương bấy nhiêu thôi, hắn sau đó cũng nói cho nàng về điểm trừ của thuật này là nó cũng có giới hạn, đó chính là hạn mức cao nhất của nó là khi mà tay hoặc chân của người thi thuật bị phế.
Phế đã là hạn mức cao nhất, nếu như trước đó tay hoặc chân để thi thuật đã bị thương sẵn thì cho dù trả giá hết thảy cũng không thể sánh bằng uy lực lúc còn lành lặn được.
Nghe xong lời hắn nói Lâm Thủy nàng dường như cần phải vài phút để tiêu hóa hết về cấm thuật của hắn, nàng là người thông minh, nên giờ điểm cộng hay trừ nàng đã phân tích hết rồi.
Sau một vài phút im lặng nàng cũng nói cho hắn biết về cấm thuật mà nàng đã học, cũng giống như của hắn bằng cách đánh đổi thương tổn, nhưng không giống như của hắn là được chọn định mức, hay là có thể gây ra sát thương, thuật của nàng là bằng cách đánh đổi việc bàn chân không thể đi lại trong vòng một tuần, nàng có được tốc độ nhanh hơn gấp mười lần trong một khoảng thời gian không xác định, không phải là nàng giấu hắn, mà là nàng không biết, thực.