Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 211: Chiến Hòa

Chương 211: Chiến Hòa


Đã mấy ngày trôi qua kể từ trận đại chiến ấy rồi, người đang dưỡng thương, thú cũng vậy, dù sao một trận chiến tổn thương quá lớn, người có c·hết, nhưng thú chắc chắn là c·hết nhiều hơn.

Nhân tộc sau cuộc chiến đó cũng chẳng thừa cơ mà lấn tới, ngược lại, bây giờ nhân tộc đang chia ra làm hai phái một là chủ chiến, hai là chủ hòa.

Với nỗi căm hận và lòng hận thù sẵn có phái chủ chiến đang ngày một lớn mạnh, ngược lại phái chủ hòa thì đang ngày một suy giảm.

Hôm nay trong đại doanh cũng vậy, hai phe chủ chiến và chủ hòa đang cãi lộn với nhau với lòng hận thù sẵn có phái chủ chiến rõ ràng là thế lớn, người ủng hộ nhiều, nhưng chủ hòa cũng không kém cạnh, ngay khi gần gục ngã đã lòi ra một vị có tài ăn nói.

Phái chủ chiến đương nhiên là muốn trả thù, muốn đánh tiếp, bao nhiêu đồng hương phải ngã xuống, bao nhiêu huynh đệ phải chia ly, cùng trong một tông chứ đâu phải là rác rưởi, nên ai nào nỡ bỏ đi, đấy là lý do của họ, lý do cho sự hung hăng, lý do cho lòng hiếu chiến ở trong họ, trả thù cho đồng đội, trả thù cho huynh đệ, trả thù cho đồng bào trong cùng một tông.

G·i·ế·t sạch thú trả thù cho đồng đội, tha cho những con non coi như là mục đích của bí cảnh này, đấy là khẩu hiệu của họ.

Hơn nữa mấy ngày hôm trước có người đã điều tra được số lượng con non trong khu rừng này đủ cho tất cả mọi người, thậm chí là còn thừa, tính cả những người tàn tật, thế nên điều này càng khiến nhiều người theo phái chủ chiến hơn.

Vô số cao thủ, vô số Tẩy Trần cảnh ngũ giai, ẩn nấp ở trong rừng, trốn sâu ở trong núi, được mời về hoặc tự gia nhập phái chủ chiến khiến cho phải chủ chiến giống như hổ mọc thêm cánh, đã mạnh rồi lại càng mạnh thêm.

Phải chủ hòa tuy ngày thì yếu đêm thì bệnh nhưng vẫn có người kiên quyết với lý tưởng chủ hòa, vì họ lo lắng nếu g·iết hết loài thú sẽ hủy hoại thiên nhiên ở đây, hơn nữa nếu cuộc chiến nổ ra để g·iết hết loài thú con người sẽ phải c·hết rất nhiều.

Phái chủ hòa còn ra một vị có tài ăn nói một mình dám đương đầu với hung hăng phái chủ chiến, bình tĩnh không lo sợ người ấy lý luận rằng, nếu các vị huynh đệ đây là bậc cha mẹ mà có người đến muốn g·iết các vị rồi c·ướp con của các vị thì các vị sẽ như thế nào?

Tất nhiên điều này đánh chúng tâm đen, nã trúng yếu điểm, dù có hung hăng nhưng thân vẫn là người của chính giáo, dù có gia nhập trước hay là sau thì cũng được giáo d·ụ·c những tư tưởng của chính giáo, có những lời như không phải là cùng một tông thì quan tâm làm gì, hay là người và thú vốn khác, … Bọn họ muốn nói ra cũng chẳng nói được.

Lúc này khi phái chủ chiến đang yếu thế thì cũng lòi ra một vị, người này chẳng có tài ăn nói sánh bằng với người kia, nhưng người này biết lợi dụng tinh thần, phái chủ chiến tinh thần lúc này đang hung hăng, sao có thể vì một câu nói mà dập tắt được lửa, dũng mãnh đứng ra hung hăng chỉ thẳng vào mặt mà không ngần ngại, người này cất tiếng hùng hồn nói:

“Biết là c·hiến t·ranh đau thương nhưng c·ái c·hết của những đồng môn đấy thì thù này ai sẽ trả, chẳng nhẽ đối với vị huynh đệ đây dã thú cao quý hơn con người ư?”

“Đồng ý là loài nào cũng đáng sống, nhưng nếu thế thì ý của vị huynh đệ đây chẳng nhẽ là những loài thú đấy đáng sống hơn con người? Nếu như thế ý của vị huynh đệ đây chẳng nhẽ là những kẻ bèo nước ấy đáng sống hơn những vị huynh đệ đồng môn ruột thịt của chúng ta? Nếu như thế ý của vị huynh đệ đây là những con thú đã g·iết c·hết những vị huynh đệ của chúng ta là đáng sống, còn những vị huynh đệ đ·ã c·hết đi để bảo vệ sự bình an, bảo vệ mạng sống cho những người đồng đội khác là không đáng sống sao?”

Lời nói hùng hồn, khí thế biểu hiện rõ thái độ đã đánh vào tâm trạng của tất cả mọi người, lúc này phái chủ hòa có cố trấn an thì cũng đã muộn, có lý luận thế nào cũng chẳng làm được gì, vì mỗi người ở đây ai cũng đều vỗ ngực mà nói:

“Mẹ nó dù c·hết thì có sao, Ngự Lang tông người sống kiêu hùng, c·hết không sợ.”

“Thà tử ở trên chiến trường còn hơn là c·hết ở trên giường bệnh.”

“…”

Sĩ khí tăng cao, lòng người đại thắng, phái chủ chiến giờ đã là không ai có thể ngăn cản được, nhưng với tài ăn nói của vị bên phái chủ hòa, đã điều chuyển tình hình để sang bước hòa đàm, tất nhiên điều này đã khiến cho nhiều người bất mãn, nhưng sĩ khí tăng cao, lòng người đại thắng, dù cho phái chủ hòa có hòa lại thành công đi chẳng nữa, thì phái chủ chiến giờ đã chuẩn bị chiến đấu rồi.

Người truyền tin của phái chủ hòa đã gửi thư cho thú tộc để yêu cầu hòa đàm, thú tộc đồng ý, địa điểm hòa đàm được tính là ở ranh giới của hai tộc.

Ngày hòa đàm sau một đêm thì cũng đến, người đại diện cho nhân tộc là vị có tài ăn nói đến từ phái chủ hòa để hòa đàm, sau lưng vị ấy còn mang theo hai người của phái chủ hòa đi cùng nữa.

Thú tộc đến muộn hơn, nhưng không quá giờ đã hẹn, bên phía thú tộc đến hai vị, một vị đến từ lang tộc, thân hình cũng không quá lớn nhưng cũng tương đương với con người, râu tóc rất dài nhìn như rất lão, một vị khác đến từ hổ tộc, cơ bắp săn chắc, ánh mắt hoang dại, thân thì có thể không to lắm nhưng chắc chắn là cao hơn con người.

Nhượng bộ để đi hòa đàm đương nhiên là phải kèm theo những điều kiện khắt khe, sau khi đọc xong những điều kiện vị đến từ lang tộc kia có vẻ như là người nói lý, thú có linh không có bực dọc mà vội vàng mắng chửi, phất phất tay để vị hổ tộc ấy cầm ra ba cái giỏ được đóng kín đưa cho nhân tộc, vuốt vuốt râu với một câu nói:

“Lão phu cũng là người nói lý nên các vị hẳn cũng hiểu mà.”

Mở ra cái giỏ ai cũng ngạc nhiên, vì trong giỏ có ba đầu ấu lang với huyết mạch trung đẳng đủ cho ba người.

Phân cho từng người nên chẳng cần ai phải nói lý, cuối cùng nhân tộc hòa đàm với một điều kiện là thú tộc phải bồi thường một trăm con thú non.

Tất nhiên là thú tộc đồng ý, không những đồng ý mà còn mỉm cười đồng ý nữa.

Tin tức này sau khi được truyền về càng khiến cho lòng người thêm bất mãn, phái chủ chiến đang ngày một tăng, hơn nữa còn hung hăng hơn rất nhiều và đặc biệt còn có dấu hiệu tách ra khỏi trận doanh nữa.

Ở đây ai cũng hiểu được tâm tư của loài thú, một trăm con đủ cho một trăm vị Tẩy Trần cảnh ngũ giai ở doanh trại này, vì khi chiến đấu thì ai sẽ là chủ lực, đương nhiên là những vị đấy nếu mà không làm đã no rồi thì ai cần phải làm.

Một trăm con rõ ràng không đủ cho mọi người, đến lúc đấy chỉ có kẻ mạnh là no còn kẻ yếu là đói, nếu như các vị ấy đi hết thì còn đánh đám cái gì nữa, nhân tộc thua, thua là cái chắc, nếu không có một trăm vị Tẩy Trẩn cảnh ngũ giai đang gồng gánh trận doanh này.

Một số vị Tẩy Trần cảnh ngũ giai tâm đã động, dù sao không cần làm mà có ăn thì ai mà chẳng thích, lòng người giờ bắt đầu r·ối l·oạn, dù sao nếu không chiến thì chắc chắn là thắng cho bên chủ hòa, càng nghĩ những người của phe chủ chiến càng căm tức đối với vị kia trong phe chủ hòa.

Chương 211: Chiến Hòa