Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 212: Thật Giả
Nhưng vị kia thì giờ quan tâm gì, cả những người đi cùng vị ấy cũng thế, mục đích đã đạt được, chủ chiến hay chủ hòa giờ còn có nghĩa lý gì, ừ thì sau khi thoát ra khỏi bí cảnh sẽ có nhiều người ghét, nhưng tâm tư của họ có quan tâm mấy chuyện đấy làm gì.
Lúc này một vị Tẩy Trần cảnh ngũ giai kéo theo tầm khoảng mười người đến trận doanh của thú tộc, khí thế hùng hồn, gặp ai g·iết nấy, nghênh ngang chẳng sợ, chẳng mấy chốc họ cũng đến được trận doanh với cái khí thế đấy, tất nhiên đưa đến thú tộc căm ghét, nhưng không con nào dám động thủ cả, vì động thủ là mắc mưu.
Vị đại diện đoàn sau khi đến thì yêu cầu thú tộc tuân theo hòa ước giao nộp một trăm đầu ấu lang đúng với thỏa thuận, điều này càng làm cho thú tộc căm ghét, dù sao ấu lang cũng là con, mà không phải con thì cũng là đồng bào, hòa ước thì cũng thôi đi, nhưng đến tận đây để đòi thì khác gì vũ nhục họ.
Thái độ con nào con nấy cũng căm tức chỉ có một vài con là vẫn còn ung dung bình thường như thể có là đồng tộc hay không thì cũng không quan tâm vậy.
Thú tộc tuy khôn, nhưng người cũng đâu phải là người ngu, nhân tộc thừa biết cái chiêu trò của thú tộc, bọn họ có thể chắc chắn, thú tộc sẽ thực hiện đúng như thỏa thuận thôi, nhưng trên thỏa thuận đâu có nói là bắt buộc phải giao ngay trong ngày, nếu thế thì cứ kéo dài, kéo dai, đến gần hết năm cuối tháng thì giao cũng chẳng muộn, vì trước sau đâu khác, sớm muộn làm gì, nếu bây giờ mà giao hết luôn một trăm con, đến lúc đó nhân tộc nhân được hàng rồi bội ước thì ai cho bọn họ công bằng.
Nên cứ theo kế bầy sẵn mà làm, cứ theo đường xây sẵn mà chạy, từ từ mà giao, những vị đã nhận được rồi thì còn bận chăm sóc, những vị chưa nhận được thì con phải ngóng mong tâm tư đâu mà quan tâm đến chiến trận, đến lúc đó thương tổn sẽ rơi vào mức độ thấp nhất, chẳng ảnh hưởng tới ai, chẳng làm hỏng điều gì.
Những con thú tức giận ở đây cũng chưa chắc đã là giả, vì ấu thú nếu không phải là con, thì cũng là tộc đàn, nhưng vì thế, thế gian mới có cái gọi là trong thật có giả, mà trong giả có thật.
Những vị cao thủ của phái chủ chiến kéo đến đây tâm tư có lẽ cũng không thuần, tâm họ có hướng về nhân tộc hay không đó là điều không ai biết, chỉ rõ họ đã biết được mưu kế của thú tộc, nên mới bày ra một màn tương kế tựu kế, là dương mưu rõ rõ ràng ràng nhưng không ai có thể phá.
Ngay bây giờ thú tộc có hai lựa chọn, một là giao, hai là không giao, nếu giao, dù ít dù nhiều, dù một lần có giao hết thì cũng là nhượng bộ nhân tộc, đến một lần được thì chắc chắn sẽ có lần hai, mà nếu lần hai được thì chắc chắn sẽ có lần ba, lần bốn, lần năm, lần sáu, lần bảy, lần tám, lần chín, lần mười, thẳng đến khi giao hết thú, thì chắc chắc là c·hiến t·ranh, mà có thể chưa được mấy lần đã là c·hiến t·ranh rồi, dù sao thì mỗi lần nhượng bộ, miệng lại càng lớn, nhân tộc thế lớn, thú tộc không thể không cúi đầu.
Vô số cao thủ vẫn còn đang ẩn náu, vô số người vẫn còn chưa ra tay, trận doanh ở đấy, có thể không công theo, nhưng nếu dám ngỗ nghịch, thú tộc chắc chắn sẽ cúi đầu.
Còn nếu không giao là bội ước, là cho họ cái cớ để c·hiến t·ranh, thú tộc giờ nào biết nhân tộc cao thủ nhiều hay ít, chỉ một trăm vị kia thôi cũng đủ cho thú tộc phải đau đầu.
Cãi cọ rồi thỏa thuận, sau một lúc giao dịch cũng kết thúc, với mười con ấu lang, mang cho nhân tộc đem về.
Uất hận giờ cũng chỉ biết nuốt vào bụng thôi, trừ khi muốn đồng quy vu tận, nếu c·hiến t·ranh nổ ra, khó nói sẽ c·hết bên nào.
Dù sao, c·h·ó cùng rứt giậu, thỏ cùng cắn người, nhân tộc cũng chưa chắc đã mạnh hơn thú tộc bao nhiêu, nên không ai dám làm liều.
Cùng thời điểm đó cũng sau mấy ngày trải qua sau trận đại chiến ấy, Minh Triết cùng với Lâm Thủy đang ngồi điêu khắc tượng gỗ mặc kệ sự đời, dù sao cây gỗ ở đây cũng nhiều, mà dùng để điêu khắc cũng chỉ là một khối gỗ nhỏ, cỡ lớn hơn bàn tay, một chút, nên nếu có mất một vài cây ở đây cũng chẳng có ai để ý làm gì.
Với tài năng bộc lộ ra cũng chẳng tài năng là mấy, giống như một đứa trẻ mới tập đi, một em bé mới tập bò, hai người phải vất vả lắm mới điêu khắc được một chút mà chẳng hỏng, vô số khối gỗ đã hỏng, vô số thí nghiệm đã hư, trong đấy thật giả thì chẳng ai biết nhưng rõ ràng hai người chẳng ai có điểm gì bất thường, cũng là thức khuya dậy sớm, nhưng Lâm Thủy nàng ngủ nhiều hơn một chút, còn tài năng có vẻ chẳng mấy khác biệt, vẫn giống như là đứa trẻ tâp bò, em bé tập lẫy.
Nơi hai người đang ở, nói gần thì cũng chẳng gần, nói xa thì cũng chẳng xa, nếu mà chẳng may toàn bộ thú ở bí cảnh này kéo đến, hay là có địch tập kích, Minh Triết hắn vẫn bảo đảm mang Lâm Thủy nàng chạy đến trận doanh của nhân tộc được, còn nếu không may trận doanh của nhân tộc có bị công phá hắn chắc chắn là có thể mang nàng chạy đi được, thỏ khôn có ba hang nên hắn sẽ không bao giờ ở một chỗ, nhưng phạm vi nói gần chẳng gần nói xa chẳng xa với trận doanh của nhân tộc có thể may mắn nhìn thấy bóng dáng của hắn được.
Còn trận doanh của nhân tộc nó khó mà có thể bị vây hãm, vì những cao thủ của nhân tộc vẫn còn ẩn núp ở gần đây, họ có thể không theo chiến với nhân tộc, với đại doanh, có thể, nhưng họ chắc chắn sẽ chiến đấu nếu trận doanh của nhân tộc bị công phá, vì nếu trận doanh bị công phá, đại lượng nhân tộc sẽ bị diệt, đấy là điều chưa kể đến, quan trọng là thế lực chống lại đại quân của thú tộc, tức là nhân tộc trận doanh của nhân tộc bị tiêu diệt, lúc đó cho dù có là nhân tộc cao thủ, tụ họp lại, đối đầu với đại quân của thú tộc, cũng như là c·h·ó chạy ngoài đồng, không nơi nương tựa, c·hết không có chỗ chôn, xác ngã miệng thú.
Đấy là viễn cảnh tồi tệ nhất, còn sống là còn tốt, thoát rồi còn may hơn, đến lúc đó nếu nhân tộc đại doanh bị công phá, hắn cũng nên dắt theo Lâm Thủy đi làm chút gì, có những việc là vậy, biết là nguy hiểm nhưng vẫn phải làm, Lâm Thủy vẫn chưa phải là một cô gái đã lớn, nhưng nếu không dắt nàng theo hắn còn bất an hơn, vậy nên hi vọng viễn cảnh đó không xuất hiện.
Vừa ganh đua vừa học hỏi, xem ai mới là người tài giỏi hơn, hai người làm từ sáng đến tối, vẫn chưa có một câu mỏi mệt nào, thí nghiệm hỏng thì đều bị vứt làm củi đốt, nhưng do nhiều quá nên hắn đã đào mấy cái hố để vứt bớt xuống đấy, đốt đi thì đương nhiên sẽ đốt đi, hỏng rồi thì còn để làm gì, dù sao gỗ này cũng đâu phải loại đáng giá, đối với họ chỉ cần bỏ ra mấy mươi tiền là đủ cả một khu rừng này, đồ ở bí cảnh thì cũng chẳng phải đồ mất phí, rỗi thời gian thì hai người học cái này.
Lâm Thủy cuối cùng cũng đã khắc được bức tượng gỗ đầu tiên của nàng, rất gọn gàng, nhưng, nói là người thì cũng không phải, nói là quỷ thì cũng chẳng sai, tuy không phải quá xấu, nhưng chắc chắn cũng chẳng phải quá đẹp, một lúc sau hắn cũng khắc xong một mẫu tương tự như vậy, dù sao hai người cùng làm một thời điểm, hắn chậm hơn rõ ràng là muộn rồi, nhưng vui vẻ là được.