Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 213: Thay Đổi

Chương 213: Thay Đổi


Điêu khắc rồi thì ganh đua, tuy nói năng lễ độ nhưng chẳng khác hai đứa trẻ đang đùa, ganh đua rồi thì nghiên cứu xem thế nào mới làm được tốt hơn, chụm đầu vào để nghiên cứu, nghiên cứu xong thì cả hai cũng đói bụng, lại là một bữa lương khô chẳng mặn chẳng ngọt, nhưng bù lại trong lòng vẫn vui, ăn xong lương khô thì uống nước cho mát họng, uống nước rồi thì lại tiếp tục nghiên cứu, huynh hỏi muội đáp, muội đáp huynh hỏi và ngược lại, thẳng đến khi Lâm Thủy đi ngủ rồi thì mới thôi, không gian nơi đây mới yên tĩnh lại.

Minh Triết hắn vẫn còn chưa ngủ, khắc gỗ này như thể là người si, làm như vẻ chẳng có chút kinh nghiệm, hay là thật chẳng có chút kinh nghiệm gì.

Tiếng lửa cháy lâu lâu lại “tách” “tách” một hai phát từ đèn giả bếp lửa, tiếng con dao đang gọt gỗ “xoẹt” “xoẹt” một cách cẩn thận, pha lẫn tiếng thở nho nhỏ của hai người đang ở nơi này.

Bỗng tay hắn ngừng lại, ánh mắt như hướng về phương xa, rốt cuộc là ai, có thể có khách đến.

Đứng ở ngoài cửa của điểm trú ẩn là một người chồng chất v·ết t·hương, nhưng đều đã được băng bó cẩn thận, có thể đoán người này đã tham gia trận chiến vào ngày thứ mười, vì v·ết t·hương phần nhiều cũng đã lành lại.

Gõ gõ cửa như một phép lịch sự, chờ một lúc lâu rồi mới dám bước vào, như thể căn nhà không có người một cách vô phép tắc, nhưng sau đó nhìn thấy trong này đã có người thiếu niên đó mới giật mình.

Đứng lặng một lúc như thể đang nhìn nhìn cái người quen, lặng một lúc sau đó thiếu niên ấy mới cất tiếng mở lời:

“Hào huynh đã lâu không gặp, ta nương nhờ nơi này trong quãng thời gian ngắn được chứ.”

Nhìn người thiếu niên với thương thế trên người, Minh Triết hắn cũng không bỏ xuống khúc gỗ trên tay mà điềm nhiên đáp:

“Nếu Khang Minh huynh không sợ thì ở lại đây không phải là vấn đề gì?”

Khang Minh hắn nghe vậy mỉm cười, im lặng chậm rãi tìm một chỗ ngồi tạm xuống.

Từ cách nói chuyện đã trở khác, Khang Minh hắn dường như đã thay đổi, từ một cậu bé với lòng dạ nhỏ mọn, với một chút tiểu tâm tư và ngạo khí trên người giờ đã thay đổi thành một khuôn mặt điềm nhiên, khí tức trầm, ổn, thương thế tuy mang trên người nhưng bộ pháp vẫn thong dong chậm rãi như chẳng có chút vấn đề gì.

Bây giờ mới được bao lâu, nửa năm, nửa tháng, một con người thường không thể thay đổi nhanh như vậy được, khuôn mặt có thể là trang nhưng khí tức chắc chắn không thể đổi, một người muốn thay đổi nhanh như vậy phải chịu một cú sốc, một chướng ngại, lớn đến mức thay đổi luôn cả một con người, Khang Minh bây giờ có khí tức trầm, ổn cũng gần gần ngang với một vị trung tầng rồi, như vậy chỉ trong một thời gian ngắn, tiến bộ thêm một đoạn nữa, tông môn ắt sẽ ra thêm một vị trung tầng.

Nhưng rốt cuộc cú sốc đấy là gì? Hay nó đến từ đâu, từ gia tộc, hay là bí cảnh, tôi không nói.

Quan sát Khang Minh một chút Minh Triết hắn lại tiếp tục điêu khắc gỗ, giống như người không ở đây, chẳng quan tâm đến điều này.

Khang Minh hắn cũng chẳng ngại, chỉ ngồi lặng yên quan sát hắn điêu khắc, không gian dần trở lại cái vẻ vốn có của nó, gần như ban đầu.

Nửa tiếng im lặng quan sát mà chẳng cất tiếng nói, Khang Minh hắn lên tiếng phá vỡ không gian yên lặng, nhìn hướng Lâm Thủy hắn cười đối với Minh Triết rồi nói:

“Thập nhất trụ làm vợ cả, nghĩa nữ của nhị trưởng lão làm vợ bé, đúng là sĩ biệt tam nhật.”

Đang điêu khắc gỗ, nghe vậy, Minh Triết hắn điềm nhiên đáp:

“Thập nhất trụ chỉ là hư danh, nào có được tông môn công nhận.”

“Phải không?” Khang Minh hắn khẽ cười rồi đáp.

Nắm lấy viên linh thạch trong tay khi thấy Minh Triết hắn không đáp lời, bỏ nó vào trong cái đèn bếp lửa, Khang Minh hắn chậm rãi nói tiếp:

“Ý dân là ý trời, người trong thiên hạ này, ai mà chẳng công nhân điều đó, dù cho họ có chỉ sai, chẳng lẽ mình huynh dị biệt.”

“Lâm Hi nàng thế nào?” Đổi chủ đề của câu chuyện, vừa điêu khắc tượng gỗ, Minh Triết hắn vừa hỏi.

“Chẳng biết.” Khang Minh hắn chậm rãi đáp.

Ánh mắt chăm chú nhìn vào đốm lửa hồng, mang theo một chút sợ hãi cùng tức hận nhưng nhanh chóng bị che đậy, biến mất.

Dời đi ánh mắt lại quay lại lặng lẽ quan sát người nghệ sĩ lành nghề như thể đó là chốn quen thuộc, Khang Minh hắn vừa xem vừa chậm rãi nói:

“Gần đây không thấy nàng, nghe nói nàng ấy đang sống rất tốt, một vài lần gặp mặt nhưng không trò chuyện, cũng chẳng rõ nàng ấy như thế nào.”

Ngửa mặt lên trần nhà, ánh mắt buồn như đang suy nghĩ về một điều gì đó, thở dài như luyến tiếc nhưng ngay sau đó lại trở về bình thường, tiếp tục quan sát người nghệ sĩ lành nghề đang say mê trong việc điêu khắc, Khang Minh hắn khẽ cười rồi nói tiếp:

“Dù sao thì ta cũng không yêu lấy nàng, ngay từ đầu nó vẫn luôn là vậy, hôn nhân này là một thứ khó thể thay đổi, trưởng bối đặt ra cãi thế nào, chẳng qua luôn coi nàng là vật trong túi nên nhiều khi cũng gây ra khúc mắc với người.”

“Huynh thay đổi.” Minh Triết hắn chậm rãi đáp.

“Con người thay đổi.” Khang Minh nhìn hắn rồi điềm nhiên đáp lại.

“Thức ăn nước uống nơi này huynh có không?” Cất tiếng sau một vài phút im lặng.

“Chỉ có rượu nếu huynh không sợ thì uống.” Vứt cho Khang Minh một trai rượu Minh Triết hắn chậm rãi đáp.

“Sợ gì chứ, huynh sẽ bỏ độc vào đây sao?” Mở nắp chai ra như chẳng có chút nghi kị, ngửi mùi hương thơm đến say đắm lòng người, Khang Minh hắn nói.

“Có thể đấy.” Minh Triết hắn chậm rãi đáp, rồi lại quay lại tiếp tục việc điêu khắc của mình.

Uống “ừng ực” “ừng ực” như thể là uống nước lã, sau khi uống xong còn “Khà” một tiếng thật to như thể muốn cho ai cũng biết mình uống rượu.

Lấy tay lau lau mép như thể là một người dân lạ, chẳng có phép nghi của quý tộc đời thường.

Một người uống rượu, một người điêu khắc, hai người cứ lặng yên làm việc mà chẳng ai nói với ai lời gì, với vẻ mặt ngà ngà say khi một hơi tu gần hết cả chai rượu im lặng một lúc Khang Minh hắn mới bật cười rồi nói:

“Hào huynh cũng tốt số, giờ mọi thứ tốt đẹp, đến cả ta cũng chẳng thể ngờ được trong cái đêm hôm ấy hai vị Tẩy Trần cảnh ngũ giai lại bại trong tay một người.”

Nghe đến đoạn này tay đang gọt gỗ Minh Triết hắn dừng lại một nhịp, chỉ một nhịp thôi xong lại điêu khắc tiếp, Khang Minh say rồi có lẽ cũng chẳng để ý, sau đó hai người bàn về đủ mọi thứ trên đời.

Một lúc sau Khang Minh đi mất, loạng choạng say không biết có rõ đường, bình rượu để lại vì hắn bảo hắn muốn uống nốt, nhưng thực chất hắn đã uống hết từ bao giờ rồi.

Xử lý bình rượu để cho nó biến mất, một cái chai không thôi giờ cũng chẳng còn gì, lặng yên đứng ở cửa một lúc, cho đến khi nó đi thì hắn mới vào nhà.

Tiếp tục điêu khắc như chưa hề có chuyện gì cả, mãi cho đến sáng hôm sau cũng chẳng có việc gì, th·iếp đi được một lúc vì điêu khắc mỏi mệt, hai đứa trẻ đua nhau cố như thế làm gì.

Lâm Thủy dậy cùng giờ với hắn, mở mắt ra là cả hai vươn người, hít thở rồi khởi động sau đó mới làm chuyện khác, vệ sinh cá nhân xong lại tiếp tục điêu khắc rồi, điêu khắc một lúc cũng đến giờ đọc sách, cả Minh Triết và Lâm Thủy giờ có thói quen giữ báo bên người, sách hôm qua đã đọc nay đọc báo, đọc một lúc xong sau đó lại vươn người.

Chương 213: Thay Đổi