Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 214: Đổi Thay

Chương 214: Đổi Thay


“Đêm qua khách đến có làm muội tỉnh.” Cất xuống tờ báo Minh Triết hắn nhìn Lâm Thủy điềm nhiên khẽ hỏi.

“Không có đâu hôm qua muội ngủ say lắm mà.” Lâm Thủy mỉm cười hồn nhiên đáp lại.

Lặng yên nhìn vào trong đôi mắt của nàng một lúc, không khí ở đây như kết lại, một lúc sau Minh Triết hắn hiếm thấy nở ra một nụ cười rồi nói:

“Không sao đâu chỉ là khách đến, muội còn thức hay ngủ đâu có quan trọng gì.”

“Không có.” Lâm Thủy vội đáp, rồi nàng nói:

“Đêm hôm qua muội ngủ ngon thật mà.”

Minh Triết hắn nghe vậy nhìn nàng điềm nhiên nở nụ cười sau đó rời đi mất, có lẽ là đi kiếm một chút gỗ mang về như mọi ngày, dù sao thì gỗ mà hai người đang dùng cũng đã hết.

Hắn bỏ quên tờ báo lại, nhưng điều đó có thật không? Với một người như Minh Triết.

Lâm Thủy nàng tò mò tiến đến xem nội dung của tờ báo được gấp gọn, tay không cầm lên để không làm lộ dấu vết, giương ánh mắt để cố gắng nhìn.

Ngay từ tiêu đề đã vô cùng nổi bật, đây là báo đến từ phía tông môn, người viết báo có thể là người mới, vì cách viết lạ nàng chưa thấy bao giờ.

“ĐẠI ÁN ÁM SÁT TẠI GIA, MẤY CHỤC NĂM QUA CHƯA THẤY MỘT VỤ NÀO.”

“Xuyên suốt mấy chục năm qua kể từ cái ngày mà tông chủ nhậm chức tông ta chưa bao giờ có một đệ tử ở trong tông phải c·hết chứ đừng nói là á·m s·át tại nhà.”

“Vẫn kín miệng như mọi khi, trừ khi tông chủ cho phép nếu không cho dù các phương trưởng lão có gặng hỏi người của hình đường sẽ không bao giờ trả lời, hiện trường đã nhanh chóng được phong tỏa, mật tin cho biết người trực tiếp á·m s·át có hai tên, tu vi không rõ do hình đường khá kín miệng, nhưng có thể phỏng đoán hai tên á·m s·át tu vi nằm trong giai đoạn Tẩy Trần cảnh.”

“Còn người bị á·m s·át …”

Đọc đến đoạn này đã không thể đọc được nữa, vì tờ báo đã bị gấp lại rồi, muốn đọc thì phải giở tờ báo nếu không sẽ không đọc được gì.

Lâm Thủy xem xong không xem nữa, tiếp tục điêu khắc gỗ của mình, mặc cho sự đời gian trá, nàng cứ làm ngơ như không hiểu chuyện gì.

Một lúc sau Minh Triết hắn quay lại với hai cây gỗ khổng lồ ở trên vai, đặt nó xuống rồi gọi nàng đi lại, hai người lại tiếp tục nghiên cứu rồi.

---------

Từ nơi tràn đầy ánh sáng cậu bước vào một căn phòng tối tăm, với ánh đèn mờ chập chờn lúc sánh lúc tối, lúc ẩn lúc hiện, đứng bên cạnh một người đàn ông cao lớn, cậu khẽ thi lễ đối với họ rồi lễ phép nói:

“Phụ thân người cho gọi.”

“Ừm.” Người đàn ông đó khẽ gật đầu rồi đáp, âm thanh trầm thấp, nhưng lại vang vọng, trong đó không che dấu nổi sự uy nghiêm.

Trong căn phòng một ánh đèn lại sáng, cậu quay sang thì bỗng giật mình, vội tiến đến định làm gì đó nhưng ngay sau đó bị người đàn ông đó quát đứng lại:

“ĐỨNG LẠI.”

“Vâng.” Run như con cầy sấy không che dấu nổi sự thật, sự sợ hãi lan ra khắp cơ thể chỉ với một câu nói của người đàn ông kia, ánh mắt không che dấu nổi sự lo âu khi nhìn về cảnh tượng trước mắt, nhưng tay chân không dám động vì không dám trái ý của người vừa rồi.

Trước mặt cậu là cảnh tượng đẫm máu, một thiếu nữ với đầu tóc bù xù đang bị trói ở giữa một đám người, miệng ngậm một tấm vải khiến cho không thể nói, tay chân thì trói lại khiến cho không thể đi rồi.

Đám người vây quanh cô đa phần đều đeo chiếc mặt nạ, y phục tối đen chẳng khác gì màn đêm rồi, trên tay ai cũng cầm theo gậy sắt, ánh mắt ấy chẳng khác gì người điên rồi.

Người đàn ông đó nhẹ nhàng hạ lệnh sau khi cậu đã nhìn thấy được cảnh tượng, nói:

“Làm đi.”

Những kẻ điên thân vận hắc y, mặt đeo bịt mặt, tay cầm gậy sắt sau khi nghe xong lệnh thì điên cuồng dùng gậy đập vào thân thể của cô gái nhỏ bé ấy.

Đau đớn mà chẳng thể thốt lên lời, ánh mắt của cô gái nhìn cậu ấy như thể là van xin trong tuyệt vọng.

Nhắm mắt, rụt cổ, dù ý muốn đi cứu nhưng thân quá sợ hãi nên chẳng thể cử động được.

Người đàn ông đó thấy vậy quát lớn, nói:

“MỞ MẮT RA.”

Chẳng cần ý ra lệnh đôi mắt do quá sợ hãi đã mở ra, nhưng ngay sau đó tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, ánh mắt cậu trừng lớn mở to ra, hai hàm cắn chặt, hơi thở phập phồng lúc lên lúc xuống rất gấp.

Thấy cảnh tượng như thế người đàn ông ấy chẳng lộ ra chút xúc cảm gì cả, chỉ điềm nhiên chậm rãi nói:

“Con là con trai trưởng của ta, là cháu đích tôn của gia tộc, là dòng máu mới, là khuôn mặt đại diện tương lai của gia tộc, con phải hành xử cho xứng với những gì mình đang có.”

Không một lời được đáp lại nhưng lưng của cậu ấy đã thẳng, hơi thở chốc lát điềm tĩnh lại, ngưng cắn chặt hai hàm răng, đôi mắt cũng dừng việc trợn mở mà thay vào đó cố gắng điềm tĩnh trở lại.

Một lúc sau tiếng đ·ánh đ·ập cũng dừng, ánh mắt van xin cũng vụt tắt, tối sầm lại, người đàn ông đó vẫy vẫy tay ý chỉ là mang cái xác kia tới, sau đó đối với cậu khẽ nói:

“Tình cảm chỉ là thứ che mờ tâm trí, đừng để nó làm ảnh hưởng đến quyết định của con.”

Cái xác được người ta mang đến, cô gái ấy vẫn còn thoi thóp, nắm lấy cây gậy sắt trong tay của một người đưa cho cậu ấy người đàn ông chậm rãi khẽ nói:

“Kết liễu đi, thứ tình cảm ấy.”

Nắm lấy cây gậy sắt trong tay mà không chút do dự, ánh mắt của cậu ấy đã thay đổi, khuôn mặt dần trở nên điềm nhiên, chẳng gợn sóng.

“Vụt.”

“Bốp.”

Tiếng gậy bay xé gió, tiếng kim loại đập thẳng vào cơ thể, một phát trí mạng, một chưởng vỡ đầu.

Làm xong cậu đưa lại cây gậy sắt cho người đó, ánh mắt băng lãnh nhìn đôi bàn tay giờ đang dính đầy máu của mình.

Chẳng thèm liếc nhìn cậu ấy nổi một cái người đàn ông đó băng lãnh nói:

“Lâm Hi con bé ấy thừa kế sự thông minh của cha nó, trong dòng máu ấy chảy sẵn sự giảo hoạt, nhưng suy cho cùng nó vẫn chỉ là một con bé.”

“Điều ấy không có nghĩa là con được bất cẩn.” Ngừng lại một chút người đàn ông đấy nói.

Ánh mắt nhìn về hướng xa xăm người đàn ông ấy lại nói:

“Mỗi lời nói của con bé ấy hướng đến sự lợi dụng, mỗi hành động của con bé ấy ẩn chứa hàm ý khác, cuộc hôn nhân này tạm thời chưa bỏ được, nhưng đến khi mọi việc đã xong cưới nó về rồi, con làm thế nào chúng ta sẽ không quản.”

“Đến cả người con yêu thương nhất còn dám g·iết, sao không thể vô tình với người ngoài.”

“Tự xử lý đi.”

Nói xong câu đấy người đàn ông đấy cùng với đám người kia rời đi mất, chỉ để lại mình cậu và cái xác vô hồn đang nằm vất vưởng ở trong căn phòng.

Ngắm lấy đôi tay đang tràn đầy thứ máu không phải là của mình, cậu đờ đẫn nhưng với một gương mặt băng lãnh, ánh mặt sắc lạnh điềm nhiên chẳng đổi.

Một lúc sau cậu tự xé áo của mình xuống, quấn lấy cái xác của người con gái vô hồn, bế lên rồi rời đi khỏi căn phòng này.

---------

Giật mình tỉnh dậy như thể là vừa mơ thấy ác mộng, Khang Minh hắn tỉnh dậy giữa một bữa tiệc vắng người, dường như đêm nay là đêm của lửa trại đã mấy ngày trôi qua kể từ khi hắn gặp Minh Triết rồi.

“Vẫn là giấc mơ đấy à?” Một người bên cạnh quan tâm khẽ hỏi.

Ánh mắt hắn cũng buồn như thể hai người là thân quen, một số đang nhảy múa, một vài đang nướng thịt, nhưng ánh mắt ấy vẫn buồn.

Chương 214: Đổi Thay