Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 215: C·h·ế·t Người
“Ừm.” Khang Minh gật đầu khẽ đáp.
“Huynh không buông xuống được quá khứ nhỉ?” Nhẹ nhàng lắc lư ly rượu ở trong tay, xoay người về hướng bếp lửa, điềm nhiên khẽ nói.
“Quá khứ sẽ không bỏ rơi ta.” Tiếp lấy ly rượu mới Khang Minh khẽ đáp lời.
Giống như hai người đang ở riêng một thế giới, lặng yên quan sát tiệc đêm náo nhiệt.
Rượu vào lời ra, vừa mới tỉnh được một lúc Khang Minh hắn lại say rồi, phía dưới buồn, vẫy tay khẽ xin phép đặt ly rượu đang uống dở lên mặt bàn, Khang Minh hắn rời đi.
Chân đi loạng choạng, mắt cố ngưng thần nhưng trời đất thì không, sao bay khắp đầu, cây không cần tránh.
“Bịch.”
Ngã bịch xuống mặt đất, hai chân run run đến đứng còn không vững nữa rồi.
“C·hết tiệt.” Khang Minh hắn lớn tiếng mắng lên một tiếng.
Tay vô ý thức vươn ra phía sau, miệng hô hô nói:
“Cô đâu rồi, mau đỡ ta dậy.”
Dưới chân là cỏ, quanh là rừng cây, nơi đây làm gì có người.
Gọi nhưng không có người hồi đáp Khang Minh hắn giận quát to:
“CÔ ĐÂU RỒI, MAU ĐỠ TA DẬY.”
Quay lại với khí thế bừng bừng, hai mắt như lửa đốt, nhưng quanh đây là rừng cây làm gì có người.
“Ha.”
Bật cười thành tiếng, sau đó tay che đôi mắt lại, vài giọt nước luồn qua những kẽ nhỏ, chảy ra làm ướt khuôn mặt.
Trong màn đêm tăm tối, trong không gian cô độc, chỉ có một người, một người lặng yên khóc thành tiếng.
Lấy ra trong nhẫn không gian, một bức ảnh bị cháy xém, có vẻ nó đã bị đốt, nhưng đến một nửa thì bị giữ lại, nhiều phần trong ảnh đã bị mờ, nhìn kỹ còn chẳng rõ nổi bóng dáng, nắm chặt bức ảnh trong tay sau khi nhìn thấy nó, Khang Minh hắn khóc, khóc rất nhiều, ôm lấy thân cây mà khóc, cây không lớn nhưng ôm rất chặt, hắn coi nó như thay thế một người, thay thế một người.
Ôm lấy cái cây hắn khóc lớn, cho đến khi hắn nghiền nát bức ảnh đấy đi thì hắn mới ngừng.
Hai tay gạt đi hai hàng lễ, hắn đứng thẳng điềm nhiên chắp tay đi sâu vào rừng.
Một vài ánh mắt bỗng chú ý đến hắn, nhưng Khang Minh say khướt thì biết cái gì, chân đi còn chẳng vững.
Loạng choạng, loạng choạng nhưng vẫn cố đi, vẫn cố giữ cho lưng phải thẳng, còn sắc mặt thì vẫn điềm nhiên, càng thêm nhiều ánh mắt chú ý đến hắn, nhưng Khang Minh hắn vẫn chẳng biết gì.
Đến một gốc cây lý tưởng hắn kéo quần xuống định xả, từ trong rừng vô số hổ sói lao ra t·ấn c·ông rồi, giật mình Khang Minh nước chưa kịp chảy, vô số dã thú đã lao vào rồi.
Ở phương xa nhưng vẫn nằm trong bí cảnh, một bếp lửa đang rực cháy, giữa không gian vô tận, cô độc, trong bếp là một khúc gỗ nhỏ đã được điêu khắc qua nhưng không kỹ lưỡng, vẫn chưa biết nó là hình thù gì đang rực cháy.
Cho đến khi khúc gỗ ấy cháy thành tro thì bếp mới ngừng.
Đã hai canh giờ trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy bạn về, rượu cũng đã uống hết, người cũng đã mệt mỏi, người đệ tử hồi nãy mới còn trò chuyện với Khang Minh mới dấy lên lo lắng cùng nghi ngờ, kéo cả đoàn quân mệt mỏi, mò về hướng rừng sâu lần theo dấu chân của người bằng hữu cả đám người cũng đã mò gần đến nơi rồi.
Khi đến đây người người sợ hãi vì ở đây có máu rất nhiều, mùi hương này chắc chắn là có dã thú không những hổ mà cả sói cũng ở đây rồi, đa số hổ thường không đi săn theo bầy, chứ đừng nói là đi săn chung với sói, điều này đúng, nhưng trong này thì có vài điểm khác biệt, do bí cảnh khá nhỏ so với một Ngự Lang tông hùng vĩ, nên những loài thú trong này đều bị kiểm soát và huấn luyện, cho dù là loài có hay không linh trí, trước cứ đến bữa chúng sẽ được mồi ăn, đến tuổi là được sinh d·ụ·c, kỹ năng, mọi thứ đều được trau dồi, huấn luyện đến cực hạn, bây giờ bí cảnh mở ra, lịch luyện bắt đầu thức ăn đương nhiên không còn được cung cấp như trước nữa, nên giờ với kinh nghiệm sẵn có chúng phải tự săn thôi.
Thế nhưng nhân tộc thế lớn, lực mạnh, dù không có răng sắc, vuốt nhọn, bù lại thì thủ đoạn có vô biên, thú tộc nếu muốn kiếm ăn, muốn sinh tồn đôi khi dù có khác biệt chủng tộc có linh trí hay là không linh trí cũng phải hợp tác lại, tất nhiên con nào cũng đã qua huấn luyện, dù không linh trí vẫn hợp tác như thường.
Nên trong này mấy cảnh lang hổ cùng săn đấy là chuyện bình thường.
Điều bọn họ sợ bây giờ là viễn cảnh họ đang nghĩ đến, điều làm cho bọn họ sợ hãi, vì máu ở đây rất rất nhiều.
Kiểm tra xong máu bọn họ sốc nặng, sáng ngày hôm sau tin tức Khang Minh con cháu của một vị trưởng lão đ·ã c·hết rồi, điều này khiến cho nhiều người trong trận doanh c·hết lặng, vì đây là tiền lệ lần đầu tiên có trên đời.
Ai rồi cũng phải c·hết cả những vị trưởng lão cũng vậy chứ đừng nói chi con cháu làm gì, điều này đúng, nhưng kể từ khi bọn họ vào trong bí cảnh này đến tận bây giờ, những người có xuất thân gia thế nặng nhất cũng chỉ b·ị đ·ánh thành tàn tật chứ chưa ai c·hết bao giờ, vì những vị đấy xuất thân cao quý, tiền cao của nhiều, thủ đoạn vô số, dù có gặp hiểm cảnh dùng hết thủ đoạn không thể nào mà c·hết được, hơn nữa, ừ thì, đao kiếm không có mắt dã thú không có tai nhưng thú tộc nếu muốn sống thì cũng phải tự biết phân tấc, người nào nên g·iết người nào nên dừng, dưới cơn nóng giận của những vị ấy ai có thể đảm bảo một đợt thú phải thay.
Nay là trường hợp đầu tiên xuất thân cao quý phải ngã xuống nên giờ đây lòng người ai cũng bàng hoàng.
Hóa ra quý tộc cũng c·hết.
Vài chữ đơn giản thôi nhưng cũng đủ khiến cho những vị có xuất thân cao quý vốn còn hăng hái nay chân phải co vào.
Tương truyền dân gian có một loại kịch độc, gọi là mật, pha vào với rượu thì ngon pha vào với nước thì đắng.
Pha mật xong uống thì không mất công dụng, uống đồ pha mật thì hấp dẫn thú rừng.
Công dụng của mật vô cùng đơn giản, làm rượu ngon, làm nước đắng, quan trọng hơn là hấp dẫn thú rừng, nội trong bảy ngày kể từ khi đã uống mật, từ thân thể sẽ sinh ra một loại mùi được gọi là mật hương, vô hình, vô thanh, vô sắc, nhưng lại vô cùng hấp dẫn thú rừng, người bình thường không ngửi được, thú có linh trí cũng không ngửi được, chỉ có những loài dã thú không có linh trí mới ngửi thấy mùi hương này, nội trong bảy ngày kể từ khi đã uống thân thể sẽ sinh ra mật hương, càng đến ngày cuối mùi hương càng nồng, càng đến ngày cuối mùi hương càng đậm, đến ngày thứ tám mùi hương sẽ biến mất, cơ thể không còn sinh ra những mùi hương cũ mà cơ thể tạo ra cũng biến mất, không một dấu vết.
Thú đã ngửi mật hương sẽ kích thích ham muốn ăn và g·iết c·hết người đang tỏa ra mùi hương này, càng ngửi nhiều thì ham muốn càng mãnh liệt, nhưng cái hay của mật, cái độc của mật, để đưa nó vào hàng kịch độc là cái khả năng của nó, dù có bắt một con thú đã ngửi mật hương đang trong tình trạng điên loạn hay là sau khi ngửi mật hương qua tình trạng điên loạn, có kiểm tra thế nào thì cũng không thể khám ra được tung tích của mật, cả người cũng vậy, dù có bắt người đã dùng mật, đã tỏa ra mật, hay sau khi ngừng tỏa ra mật, thì dù có kiểm tra thế nào đi chăng nữa cũng không thể tìm ra dấu tích của mật, chính bởi vì cái hay đấy của nó đã đưa mật vào hàng ngũ những loại độc không sát sinh hay gây hại và những loại độc mượn đao g·iết người.