Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 216: Một Thể

Chương 216: Một Thể


Chính vì nó hay như thế nên mười năm sau kể từ ngày khám phá ra mật người ta mới tìm ra cách biết được tung tích của mật như thế nào.

Rất khó, nhưng không gì là không thể.

Vài ngày nữa lại trôi qua.

Một tay bám vào cành cây treo thân lơ lửng ở trên không, cành cây ở tít trên cao, tuy nhỏ vừa đủ một bàn tay nắm lấy nhưng bù lại chắc chắn vô cùng một người có nắm rồi treo thân ở trên đấy cũng không có vấn đề gì cả.

Xa xa phía bên kia, nơi ánh mắt mà người đàn ông ấy đang quan sát là một cô bé đang một thân một mình, chật vật vô cùng đối chiến với một con sói khổng lồ.

Lâm Thủy dù sao cũng chỉ là một cô bé nhỏ, có giỏi đến mấy hay tài năng đến đâu, dù thân mang thủ đoạn vô số, tu vi cao thâm chẳng thua kém gì đối thủ, đều là Tẩy Trần cảnh ngũ giai cả nhưng chung quy vẫn là không có kinh nghiệm trong sinh tử chi chiến.

Gần như người nào cũng vậy nhất là những nơi pháp luật nghiêm minh, Lâm Thủy là thiên tài, đúng, nhưng vẫn là cô bé, ít nhất thì nếu là người thường ở đây sẽ hoảng loạn, chứ ít ai có thể điềm tĩnh như nàng bây giờ.

Con sói rõ ràng là có ý đinh g·iết nàng, đúng, dù sao đây đâu phải là tập luyện, đến hạn mức là dừng, hay là trò chơi c·hết thì có thể hồi sinh lại, nhưng nếu nói đây là tập luyện hay là trò chơi thì cũng không sai, tập luyện với c·ái c·hết, trò chơi một mạng.

“Ngoạm.”

Con sói dù mang tư chất trung đẳng theo lý thuyết là thuộc loài có linh trí nhưng có vẻ không được thông minh cho lắm, chiến đấu hầu như theo bản năng, không có bước chiến thuật nào cả, nhưng dù sao thì nhiều người cũng thế, đến cả hắn cũng sẽ vậy, chiến đấu ai cho thời gian mà bầy kế chỉ tùy cơ ứng biến thôi.

Thân cây bị con sói một hàm răng ngoạm nát, Lâm Thủy cũng ở gần đó tuy tránh được nhưng khó tránh khỏi việc mất chút thịt, nước mắt chảy ra vì đau đớn, thế nhưng ánh mắt sao mà kiên cường.

Ám tiễn phi trúng thân con sói khi bụi mù tán đến, nó kêu lên trong đau đớn vì Lâm Thủy nàng cũng xin ít thịt rồi, ăn miếng trả miếng đúng là đạo, phi tiêu xong không những khóc mà lại còn cười.

Cười chút thôi thì phải ngừng lại, cơn đau làm nàng nhớ ra đang ở đâu rồi, con sói bắt đầu trở nên điên loạn, ôm v·ết t·hương nàng bắt đầu tránh đi rồi.

Lơ lửng người ở trên cây cao lặng quan sát Minh Triết hắn tạm không có ý định giúp nàng, dù sao nàng có bạn thì hắn cũng có, không phải một mà là mấy con rồi.

Hai con sói nhảy vào định cắn nát hắn, tay nắm buông ra, từ trên không trung hắn lơ lửng giữa trời, hai con sói lớn có thể hình không kém, so với con đang săn Lâm Thủy kia rồi.

“Bịch.”

“Bịch.” Một tiếng thân chạm đất, hai con sói ở trên không trung đã húc vào nhau rồi, hai con có vẻ không thông minh hoặc đang bầy kế, ngay khi hắn ngã xuống một con sói nữa đã xuất hiện rồi.

“Ngoạm.”

“Ngoạm.” Một tiếng thân này suýt mất, ngay khi nó mở miệng ra hắn đã ném viên ngọc vào, giống như viên ngọc trai đen tuyền nơi đáy biển con sói nuốt thì không dám đi nữa rồi.

“Chậm đã.”

Âm thanh phát ra từ nơi rừng núi, một con sói ngay sau đó cũng bước ra, phía xa xa đang chiến đấu với Lâm Thủy con sói đấy cũng ngừng lại, thấy như thế nàng bắt đầu cảnh giác rồi.

Thở hồng hộc vì mất sức, cả người và thú, tay đang ôm v·ết t·hương Lâm Thủy nàng chạy đi giữ khoảng cách, con sói đấy cũng không thèm cử động.

Con sói sau khi bước ra có ngoại hình chẳng kém những con còn lại, đều khổng lồ giống như những ngọn núi nhỏ, mỗi hoa mỗi màu, mỗi cây mỗi vẻ, mỗi con thì đều có cho mình một điểm khác biệt, nhưng con này có ngoại hình kì lạ vô cùng, toàn thân lông trắng muốt, khổng lồ như một ngọn núi, nếu chỉ nói thế thôi thì không có gì khác so với những con sói bình thường, chỉ có điều là ngoại hình hơi to hơn một tí, nhưng nếu như thế thì không đủ để gọi nó là kì lạ, sở dĩ gọi nó là kì lạ vì trên lưng nó còn đang cõng thêm cả một người đàn ông đang ngồi, da trắng giống hệt như lông sói, chỉ có mỗi thân trên là có vẻ vừa mới khoác thêm một thân y phục.

Đến đây thì vẫn chưa có vẻ là bất thường cả, ừ thì, trong bí cảnh này thú với người chi tranh, thế nhưng bắt gặp một vài trường hợp người ngự thú cũng đâu phải là hiếm.

Đúng là vậy, nhưng nếu như nhìn kĩ thì sẽ thấy điểm lạ, vì hai cái này không phải là hai thể riêng biệt, mà là hai cái là cùng chung một thể, phần người ấy là một phần của sói và phần sói ấy là một phần của người.

Mở miệng là thân người, nó đề nghị hòa ước, với lý do là chiến loạn liên miên và nhiều thứ khác nữa nó và bầy đàn của nó cũng không muốn đánh nhau và cũng chẳng muốn ai phải c·hết cả, đồng thời cũng đề nghị hai người ở lại bầy của nó để giao lưu giữa người và thú, tăng kinh nghiệm sống và tình cảm giữa đôi bên.

Ý muốn rõ ràng hòa bình không chiến ở lại văn ôn võ luyện Lâm Thủy và hắn có thể mượn nhờ bầy sói để tăng cường kỹ năng chiến đấu, kiến thức về các loài thú và những điều bầy sói cho họ biết hoặc biết, bù lại hai người ở lại cũng làm tăng kinh nghiệm chiến đấu cho bầy sói, cho họ biết thêm về những kiến thức ở bên ngoài, thế giới bên ngoài bí cảnh, tất nhiên nằm trong phạm vi có thể nói, hơn nữa trong lời nói còn ngầm ngầm cảnh cáo nếu như con nào mà c·hết cả bầy sẽ liều mạng.

Đề nghị có vẻ hấp dẫn nhưng Minh Triết hắn vẫn chỉ đứng lặng mà không vội đồng ý, con sói này chắc chắn là con sói đầu đàn, nên lời nó nói có trọng lượng, hơn nữa nó còn có thể là quân sư bầy mưu tính kế, bố cục, vẽ trận, nếu không thì mấy con sói kia sao có thể vẽ ra những chiến thuật này được, chia binh ra phân ra lực lượng, hai con sói tiến công làm nghi binh, một con mai phục chờ sẵn, tuy chiến thuật không phải mấy cao sang nhưng lại thực dụng, phù hợp đối với những viên tướng đầy cơ bắp thế này.

Một lúc sau Lâm Thủy cũng đứng từ xa mai phục sẵn, con sói còn lại cũng đến tụ họp với bầy, bầy hiện giờ đang rất mạnh nếu như chỉ một mình sơn vương thôi thì cũng không chiến thắng được, sơn vương dù sao cũng là sơn vương, nhưng dù có mạnh đến mấy thì cũng chỉ có một mình, những con thú này tu vi cũng chẳng kém cạnh thậm chí là sánh ngang, nên về mặt khoảng cách sức mạnh cũng chẳng xa vời mấy.

Một đối một, thậm chí là một đối hai, có chật vật đến mấy thì sơn vương vẫn thắng, dù sao sơn vương là sơn vương mà, nhưng một đối với cả một bầy lại còn có một con bầy kế tính mưu đứng ở đó để làm cho thêm phần cảnh giác nữa thì sơn vương khó mà chiến thắng, thoát thân là may rồi.

Lời đề nghị chắc chắn là thật dù sao kinh nghiệm của hắn cho hắn biết điều đấy, những hắn vẫn mang một phần nghi ngờ, hiện tại hắn không biết số lượng của bầy là bao nhiêu, những con hiện đang xuất hiện ở đây đã là toàn bộ hay chưa, nếu chưa thì những con còn lại tu vi như thế nào, … nhưng theo như hắn tính toán và ước lượng, với những thủ đoạn mà hắn mang theo dù có gấp hai lần quân số của bầy sói bây giờ với trí thông minh ngang một người bình thường hắn vẫn có thể mang Lâm Thủy chốn đi được.

Chương 216: Một Thể