Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 220: Ban Ân
Con đường của họ đã được định sẵn, thế gian này sắp sửa ra một bậc kiêu hùng, một vị nhất thế chi chủ, có thay đổi họ cũng vô dụng dù là ai đi chăng nữa, đẩy nhanh tốc độ của họ thì được, thay đổi họ thì không, hơn nữa nàng còn tuổi trẻ mà phát triển rất tốt, nếu có duyên có thể nàng sẽ bước vào được cảnh giới kia, thành một đời lão tổ cảnh, nhưng điều này, khó nói lắm.
Người như Lâm Thủy ngồi đâu cũng được, dù là chính giáo hay tà, tương lai cho dù không phải là nhất giáo chi chủ, thì cũng là nhất phương chi quân.
Đừng nghĩ rằng vô tình với người nhà, lục thân không nhận là việc ác, nó ác với người thường, đúng, nhưng đối với một phái chi chủ, một nước quân vương thì mọi chuyện lại khác, vì có đôi khi việc nhà sẽ làm lỡ việc nước, người nhà sẽ làm hỏng chuyện của phái, đạo làm vua xưa vốn khác với đạo làm người, dân vua tuy là một nhưng lại khác nên có đôi khi quân vương phải vô tình.
Kiêu hùng chi tâm sao lại tỉnh thì hắn không biết, nhưng con cái là kết tinh của cha mẹ mà, chỉ là nhìn Lâm Thủy giờ đời sau phát triển hơn đời trước thôi.
Còn lý do cụ thể vì sao nó lại tỉnh thì hắn tạm chưa tìm ra được, có thể là do khi giao chiến với thú sinh tử đấu rồi tỉnh chăng, hoặc có thể là do trước đó nó đã tỉnh, nhưng có thể là do sinh tử rồi tỉnh đấy, có thể lắm, có thể lắm, có thể lắm.
(Ai đó, xin hãy cứu lấy tôi, tôi, tôi đang dần trở nên điên loạn, ai đó, làm ơn, hãy cứu lấy tôi.)
Xa xa một phương nào đó trong bí cảnh, có ba ngày mặc đồ đen đang chậm rãi tiến đến một hang núi, thân vận áo choàng, khí thế mạnh mẽ, t·ang t·hương, hai người đằng sau đang đi như những người hộ tống, người đi đầu thì chầm chậm, khí tức có chút yếu kém nhưng đấy là so với hai người theo sau thôi, chứ mỗi bước đi thiên địa này cũng phải vì thế mà rung động.
Chậm rãi đi đến hang núi nhỏ, người đi đầu dừng lại, hai kẻ theo sau cũng vì thế mà đứng lại luôn, nhấc tay hang động nhẹ nhàng mở, lực lượng được khống chế tinh thuần nếu không thả bừa ra thiên địa cũng vì thế mà sụp đổ, chậm rãi người đi đầu tiến vào sâu trong nơi hang động nhưng hai kẻ theo sau lại không vì thế mà tiến vào, chỉ đứng lặng ở đấy, cho đến khi người đi đầu từ trong hang bước ra, hai tay đang cầm là hai đầu ấu thú, một đực, một cái.
Ấu thú có vẻ ngoài bình thường đây đơn thuần chỉ là hai con sói nhỏ, nhìn qua thì chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu như nhìn kĩ đây là thiên hạ này biến mất từ trong không gian, che trời dấu đất mà trốn, một trong ba đứa con của Lang Thần, trong truyền thuyết dân gian thường kể, Tinh Lang.
Nắm xong hai đầu sói người đi đầu đứng lặng ở nơi đó, hai kẻ đi sau thì chậm rãi tiến đến, mắt đảo qua hai đầu sói, sau đó ba người biến mất.
Ngự Lang tông đối với bí cảnh này làm chủ, ngoài có trận pháp cao cấp, nghiêm cấm cao hơn Tẩy Trần cảnh ngũ giai bước vào, đến tình cảnh nguy hiểm trận pháp còn chống đỡ được một vị Địa Nguyên cảnh cường giả một hai đòn, trong thì kiểm soát đối với thú tộc, đến bao nhiêu loài, có bao nhiêu cá thể, sinh sôi bao nhiêu họ đều kiểm soát hết, vậy mà giờ đây có ba kẻ, lấy tu vi thông thiên ngang nhiên đi vào, thản nhiên đi ra, coi trận pháp như là chốn không người, có được Tinh Lang tin tức hơn nữa còn đoạt lấy hai đầu, không biết rằng họ đến từ đâu, nhưng nếu như không phải từ Ngự Lang tông vậy bọn họ rất nguy hiểm.
Mấy ngày loạn lạc cuối cùng cũng qua đi, nghỉ ngơi thêm một vài ngày nữa, bí cảnh cuối cùng đã mở cửa, giờ đây mọi người có thể đi ra được rồi.
Không phải ai cũng có được thứ mình muốn nhưng đa phần mọi người đều vui vẻ, những người b·ị t·hương nặng được ưu tiên khiêng ra trước hơn nữa đối với những người b·ị t·hương nặng không thể tự đi bắt ngự thú được, trận doanh còn cho họ đặc quyền là bắt dùm bọn họ, nhưng đẳng cấp huyết mạch cao hay thấp phụ thuộc vào thân phận địa vị hoặc là tài nguyên “ủng hộ” đưa cho những người đi tìm.
Đến cuối cùng thì ai cũng đều vui cả.
Hai con sói con sau một thời gian dài được Lâm Thủy nàng và Minh Triết hắn đã lớn thêm một chút, do bọn nó đều là anh em cùng một cha một mẹ, nên khi nhận biết được rồi rất dễ thân với nhau, thường xuyên cùng nhau chơi đùa.
Đợi một chút cho người người đi bớt, lúc này hai người mới rời đi khỏi bí cảnh, ra bên ngoài đã có người đợi sẵn, cho dù là lúc này thì nơi đây vẫn đông người.
Ánh mắt của lão già đang đứng đợi nhàn nhạt quét qua lớp lớp người, sau khi người đến đông đủ, thu hồi ánh mắt của mình lão già nhẹ giọng nói:
“Sở hữu ngự thú người sau khi trở về thì lập tức đi đến tổng bộ khu vực ngự thú để đăng kí thân phận cho ngự thú.”
Lặng yên một lúc không khí như tĩnh lại, khi lão già ấy chưa mở miệng, chúng đệ tử cũng chẳng ai dám, một lúc sau khi trầm ngâm lão già ấy lại nói tiếp:
“Ngoại lệ để ủng hộ sự cố gắng và tinh thần vất vả của đệ tử, tông môn lần này sẽ cung cấp tài nguyên tu luyện, thức ăn sinh hoạt, đối với những ngự thú có huyết mạch từ trung đẳng trở lên, cho đến khi chúng đến được Hoàng Cơ cảnh thì mới ngừng, ai còn ý kiến khác có thể đến khu vực ngự thú ở tổng bộ để hỏi thêm chi tiết.”
Chúng đệ tử sau khi nghe xong lão già nói thì vội vàng đồng thanh đáp:
“ĐỆ TỬ ĐỜI ĐỜI GHI NHỚ ĐẠI ÂN ĐẠI ĐỨC MÀ TÔNG MÔN ĐÃ BAN CHO.”
Tất nhiên trong đống đấy Minh Triết hắn và Lâm Thủy nàng cũng như vậy không có vì lý do gì mà ngoại lệ, còn vì sao mà mọi người đều nói mỗi câu này đơn giản vì trong mỗi cuốn sách tư tưởng hay đạo đức của tông môn ban cho, câu nói này luôn được dùng đi dùng lại, tuy không có luật nhưng ai cũng hiểu ngầm là bắt buộc phải nói mỗi khi tông môn ban ân phát quà.
Nút thắt giờ đã giải trước còn chút chút nghi vấn trong lòng về vấn đề này nhưng giờ hắn đã biết, hành động nhỏ, nhưng ý nghĩa lớn, đối với Ngự Lang tông cho dù bồi dưỡng toàn bộ ngự thú có huyết mạch trung đẳng lên Hoàng Cơ cũng là không có vấn đề gì, chẳng ảnh hướng mấy, nhưng lại thắng được cái lòng của những đệ tử nghèo, không có xuất thân danh giá, không có tài nguyên để tu luyện, trong giai đoạn Tẩy Trần cảnh tốt nghiệp còn chưa xong, có mấy ai được cử để đi làm nhiệm vụ đâu, nên nếu không có xuất thân danh giá, những người khác đa phần là đệ tử nghèo, rải chút tài nguyên, ban chút ân, tăng lực chiến của môn phái, thắng được thiện cảm của người tu hành, nhất tiễn song điêu.
Việc này đối với Minh Triết hắn cùng Lâm Thủy nàng cũng chẳng mấy ảnh hưởng, nhưng đối với những đệ tử nghèo kia, ánh mắt ai cũng sáng rực, nhìn vị trưởng lão già kia, như muốn quỳ xuống cảm tạ họ rồi.
Một số đệ tử khác thì ánh mắt có chút thất vọng, tiếc nuối, thậm chí tiếc hận, có thể là trong lần này họ chỉ lấy được những đầu có huyết mạch hạ đẳng thú, hoặc có thể trong lần này họ không bắt ngự thú nào.
Nhưng hắn không quan tâm điều đấy, lão già sau khi nghe xong lời cảm tạ của mọi người, lại như lần trước lấy khí bọc lại, nhấc toàn bộ lên rồi phi hành trở về.
Đã có lần trước trải nghiệm, nên lần này không mấy ai kinh hoàng lắm, phần lớn là giữ được sự điềm tĩnh chỉ có phần nhỏ có chút hơi, kích động.