Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 221: Nhật Ký

Chương 221: Nhật Ký


Trở về không phải nơi khu nhà, trở về là nơi tổng bộ, đem một nhóm người về đây xong lão già lại biến mất, tổng bộ giờ rất đông người, không khí vô cùng nhộn nhịp, dù sao cũng chẳng cấm việc nói chuyện, nên ai ai cũng đang bàn về ngự thú của mình.

Hiệu suất làm việc của những vị kia khá nhanh, thoáng chốc cũng đã đến lượt của hai người Minh Triết và Lâm Thủy, tuy phải đứng chờ hơn ba mươi phút, nhưng ở đây hơn ngàn người thế là nhanh rồi.

Điền thông tin, đăng ký giấy tờ, nhân lúc đó sẽ có người kiểm tra ngự thú rồi đăng ký một vài tờ giấy khác đối với những trường hợp sở hữu ngự thú có huyết mạch trung đẳng, hai đầu ấu lang của hai người đương nhiên là hợp lệ, xong việc người ta chụp ảnh cho ngự thú rồi đi ra, giấy tờ cũng chẳng cần phải cầm theo làm gì, đợi một vài hôm tới lĩnh lệnh bài thân phận cho ngự thú là được.

Đứng đợi hắn sẵn ở trước cổng, lao vào ôm như những đôi uyên ương dài ngày xa cách, ngay sau đó trêu ghẹo Lâm Thủy như là việc thường thấy, trêu đến chán rồi thì lúc này mới thôi.

Vĩnh Hoa nàng một tháng có vẻ dài tu luyện, khí tức giờ đã trầm ổn hơn, chắc chắn và vững chãi, cứ thế này chẳng mấy chốc Huyền Ngọc rồi.

Lâm Thủy sau khi bị trêu ghẹo xong thì cũng chẳng giận, nàng đâu phải là cô bé ngày trước đâu, đáng lẽ kiêu hùng tâm không nên mở, thì giờ này bị trêu vẫn là cô bé rồi.

Hướng tới hai người Minh Triết và Vĩnh Hoa nàng mời cơm, Minh Triết hắn nghe vậy thì đồng ý, nhưng tối mai hai người mới tới ăn cơm được.

Lâm Thủy đương nhiên là đồng ý, sau khi xong việc thì nàng lại rời đi, Lâm Sơn đương nhiên đã đến đón, đánh lấy ánh mắt thay cho lời cảm tạ, hẹn ngày mai ăn bữa cơm.

Ấu lang ban đầu vẫn còn sợ Vĩnh Hoa, do nó chưa quen thấy người, hơn nữa đây còn là người lạ, nhưng Vĩnh Hoa nàng cũng tài tình lắm, sau khoảng mười phút c·h·ó phản chủ rồi.

Ấu lang giờ cũng hơi lớn, đủ nằm gọn trong một vòng tay, nhưng không thích bế lại thích chạy cả hai không ép nên thả nó xuống rồi.

Hỏi thăm trò chuyện về những việc của hai người, tuy không cần hỏi thì hắn cũng biết cả tháng này nàng chỉ ngồi tu luyện nhưng vẫn hỏi cho nên thơ.

Biết được ý ngầm ngầm của hắn nàng chỉ cười nhưng vẫn đáp câu hỏi, ấu lang nghe không hiểu gì lắm nhưng vẫn một hai tiếng như góp mặt vào câu chuyện.

Về đến nhà thì hắn vào đi tắm, ở nơi đây Vĩnh Hoa đã đun sẵn nước rồi, tạm thời giờ về nhà hắn chứ chưa về nhà nàng, vì tắm xong hai người còn phải đi gặp sư phụ, ân sư như cha, sư phụ như trưởng bối, thân là người đứng trong ánh sáng, không lễ phép với trưởng bối thì ý nghĩa gì.

Trong lúc hắn nghỉ ngơi tắm rửa thì Vĩnh Hoa nàng kiểm tra đồ đạc trong nhẫn không gian của hắn, cái nào bị hỏng cái nào không, đồ nào còn dùng được đồ nào phải đi sửa, một người đang tắm, một người đang làm việc nhưng lâu lâu lại có những câu chuyện với nhau.

Nghỉ ngơi rồi tắm rửa mất nửa tiếng sau khi xong việc thì hắn rời ra ngoài, Vĩnh Hoa nàng cũng kiểm tra xong đồ đạc của hắn, những cái nào hỏng đã được nàng cất hết trong một cái nhẫn khác rồi, đợi lễ bái trưởng bối xong, ngày nào rảnh thì đem đồ đi sửa.

Nhân lúc ấy nàng đưa cho hắn một quyển sổ, với nụ cười mỉm, có chút tiểu đắc ý, nhìn qua quyển sổ nhưng tay đang ướt hắn nghi hoặc nhìn nàng mà hỏi:

“Quyển sổ này mang ý gì?”

Vẫn là nụ cười mỉm ấy với một chút tiểu đắc ý nàng đặt quyển sổ ấy xuống một cái bàn, cầm lấy cái khăn nhẹ nhàng lau tay cho hắn rồi chậm rãi nói:

“Trong lúc chàng đi bí cảnh, người ta nói trong những món đồ còn sót lại trong nhẫn không gian của phụ thân chàng, có một quyển nhật ký được bảo quản rất tốt, sau khi kiểm tra xong không thấy có vấn đề gì, họ đưa lại về nơi đây.”

Hắn nghe vậy thì tĩnh lặng chẳng nói chuyện, mặt vẫn điềm nhiên tâm vẫn vậy, chẳng có chút nào đổi, đợi đến khi nàng lau tay cho hắn xong mới cầm lên quyển nhật ký.

Đọc sơ sơ qua thì hắn mới phát hiện đây không phải nhật ký của ai khác, đây là nhật ký của hắn, không, của Tuấn Hào mới đúng, nhật ký từ những ngày còn rất nhỏ.

Thấy vậy hắn đã hiểu nhưng giờ không phải là lúc để đọc, cất đồ vào trong nhẫn không gian của hắn, Vĩnh Hoa cũng phụ giúp hắn đeo vào, vòng tay qua eo nhỏ, đặt một nụ hôn lên trán nàng rồi điềm nhiên nói:

“Cảm ơn nàng.”

Nghe xong lời hắn nói nàng cũng nhoẻn môi cười, đặt một nụ hôn lên đôi môi của hắn coi như là sự đáp trả, sau đó thì vòng ra khỏi vòng tay để mặc lấy y phục cho hắn.

Chẳng ai làm khó ai, nên chẳng mất bao nhiêu thì giờ, hắn đứng lặng để nàng phụ mặc áo, y phục mang xong thì hai người lại đi ra ngoài.

Gặp mặt trưởng bối cũng là chuyện dễ dàng, nơi này gần ai hơn thì đi gặp vị ấy, trước tiến đến Tàng Kinh các để gặp mặt sư phụ hắn, sau mới đi gặp lấy sư phụ nàng.

Xong việc thì trời cũng đã tối, vì gặp nhau xong thì cũng phải ăn bữa cơm rồi, một người bữa trưa, một người bữa tối, nếu không phải trưởng bối cố ý thả thì phải ngồi đấy đến đêm rồi.

Dạo chơi ở trên đường, ngoại lệ tay nắm không thả như những đôi tình nhân, thường thường ở bên ngoài hắn không nắm, không phải vì sợ mà vì nguy hiểm, kể cả nơi này là tông môn nhưng vẫn phải cảnh giác, nếu không lúc đó tay trở không kịp.

Về đến nhà ai làm việc người nấy, Minh Triết hắn ngồi đọc quyển nhật ký còn nàng bận việc tu luyện, đến khi trời tối hắn cả hai mới ôm nhau lên giường ngủ.

Sau khi đọc xong hắn đã biết bí mật của cuốn nhật ký này rồi, Vĩnh Hoa nàng đương nhiên tò mò hỏi, nằm trên giường, ôm lấy nàng cầm nhật ký đọc nàng nghe.

Thân không y phục, đêm khuya không lạnh, hai người đắp chăn mỏng, nhưng da thịt lại sát gần nhau.

Nhật ký nói về những ngày khi hắn còn tuổi nhỏ, khi còn là một cậu bé chứ không phải bây giờ, nhưng khi đọc qua thì hắn thấy kỳ lạ, vì những câu truyện trong nhật ký không có trong ký ức của Tuấn Hào bây giờ, mất trí nhớ có thể phỏng đoán như vậy, một đoán ký ức bị biến mất đến khi hắn hiểu được cuốn nhật ký này nó mới quay trở lại.

Nhật ký bắt đầu khá đơn giản.

“Xin chào hôm nay tôi bắt đầu viết nhật ký rồi.” Là vài dòng chữ đầu tiên trong nhật ký.

Sau đó không thấy có dấu hiệu ghi chép nữa có thể là quên, trang kế tiếp có thể là đến từ mấy ngày sau đó vì cách viết khác nhưng chắc chắn nó đến từ một người, hắn.

“Xin chào hôm nay tôi vừa trở về sau một chuyến đi chơi nhà bạn, phụ thân, phụ mẫu dẫn tôi đến một ngôi nhà thật đẹp, có sân vườn này, có những con động vật làm từ lá cây nữa, hơn nữa hôm nay tôi còn kết thân với một người bạn mới, cô ấy thật dễ thương, cho tôi vài cái bánh và mấy viên kẹo thật ngon, thật tốt quá, đáng tiếc là phải về sớm, hi vọng là ngày mai có thể gặp lại.”

Giở từng trang đọc từng chữ, chậm rãi và từ tốn, dễ nghe cho nàng có thể nghe được, Vĩnh Hoa đang cười thầm có vẻ khá thích thú hắn cũng chẳng có phản ứng gì nhiều lật sang trang khác điềm nhiên đọc tiếp những gì hắn từng viết cho nàng nghe:

Chương 221: Nhật Ký