Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 223: Mưu Kế

Chương 223: Mưu Kế


Đặt quyển nhật ký xuống bàn, tay vòng qua ôm chặt lấy, hai thân thể trần trụi, ôm chặt lấy nhau trong một ngày trời chẳng rét.

Thân đắp chăn mỏng, cửa nhà đóng kín, dù là mây hay là gió muốn nhìn cũng chẳng nhìn được.

Nép ở trong lòng, ôm lấy thân thể hắn, với hai mắt nhắm nghiền như đang th·iếp đi tận hưởng, Vĩnh Hoa nàng bỗng cất tiếng khe khẽ nói:

“Chàng ngủ chưa?”

“Giờ vẫn chưa ngủ.” Minh Triết hắn nghe vậy khẽ đáp lời.

Ngữ điệu của hắn khá bình thường, nếu nghe thì nghĩ đây là câu trả lời, nhưng ngữ điệu của hắn luôn luôn vậy thế nên khó đoán được lời hắn đáp là câu hỏi hay câu trả lời.

“Ta hỏi chàng một chuyện được không?” Vĩnh Hoa khẽ nói.

Minh Triết hắn im lặng, chẳng có dấu hiệu nào đáp lời, thấy vậy, ngập ngừng một chút Vĩnh Hoa nàng khẽ hỏi:

“Chàng … chàng, có phải là người g·i·ế·t Khang Minh không?”

“Ừm.” Chẳng chút che dấu, chẳng chút mập mờ, Minh Triết hắn điềm nhiên thẳng thắn đáp.

“G·i·ế·t Khang Minh chàng không sợ bị gia tộc của Khang Minh trả thù sao?” Không phải là vấn đề lời ra tiếng vào của thiên hạ, không phải là câu hỏi tại sao, mà lo lắng về việc hắn sẽ bị trả thù nên nàng khẽ thắc mắc hỏi.

Chậm rãi mở ra đôi mắt khi nghe nàng nói, vươn người thoát ra khỏi vòng tay, lấy ra nhẫn không gian đã được hắn tháo đặt trên bàn, Minh Triết hắn lục tìm như đang kiếm một thứ gì đấy, tò mò Vĩnh Hoa nàng cũng vươn người xem lấy hắn, một lúc sau hắn có vẻ đã kiếm ra rồi, nắm lấy đoản đao từ trong nhẫn không gian mới kiếm, hắn quay lại đâm thẳng về phía nàng.

Ánh mắt, khuôn mặt, khí tức điềm nhiên chẳng đổi, giống như người vô cảm dù đang cầm thanh đao trong tay, bắt lấy cái tay cầm dao đang định đâm về phía nàng, khóa cả người hắn lại rồi quát lớn nói:

“CHÀNG ĐIÊN À?”

Nghe nàng quát hắn cũng chỉ điềm nhiên nhìn nàng, trong con mắt ấy dường như chẳng thứ gì thay đổi, điềm nhiên nhìn rồi khẽ hỏi:

“Giữa con dao và ta nàng hận ai hơn?”

“Hận ai, đương nhiên là chàng rồi.” Vĩnh Hoa nàng bực tức nói, nói xong thì khống chế thân thể hắn cất con dao ra một chỗ khác, nhưng vẫn bực tức dùng khí khóa chặt thân thể hắn lại.

Chẳng có chút nào thay đổi dù thân thể bị trói chặt, ánh mắt hắn vẫn điềm nhiên nhìn nàng, chậm rãi rồi nói như chẳng có thứ gì đang trói buộc cả:

“Tương tự như vậy thôi, ta cũng chỉ là con dao trong tay người khác, người hận kẻ đâm, chứ ai hận con dao để đâm người.”

“Ý chàng là ý gì?” Nhăn mày tỏ vẻ như thể khó hiểu, khí tức đang trói chặt cơ thể hắn cũng dần buông lỏng ra, đến một lúc cũng vừa đủ để hắn tránh thoát.

Thoát khỏi sự trói buộc, Minh Triết hắn chậm rãi quay lưng lại ngồi dạy ở phía thành giường, Vĩnh Hoa nàng từ từ tiến đến ôm lấy hắn, từ đằng sau thể xác đang dính với xác thịt, bộ ngực trần trụi áp vào lưng, cằm của người thiếu nữ xinh đẹp nhẹ đặt ở trên vai, hai tay từ đằng sau vòng qua ôm lấy thân thể trần trụi của hắn, từ ánh mắt của nàng như đã hiểu được điều gì, ôm lấy hắn như để an ủi, thế nhưng, mặt vẫn chẳng đổi, khí tức vẫn điềm nhiên, hắn chẳng có gì thay đổi cả, chậm rãi, bình thản nói:

“Ý ta thế nào nàng không hiểu sao?”

Nói xong hắn chậm rãi đứng lên, thoát khỏi vòng tay nàng, khiến nàng tưởng như hắn đang làm vẻ giận dỗi, đứng lên khỏi giường như muốn tiến theo hắn, nhưng ngay sau đó đã bị hắn quay lại, mặt đối mặt, nắm chặt cổ tay kéo lấy nàng vào trong lòng.

Ôm chặt lấy thể xác của nàng, cảm nhận thấy tiếng tim nàng đang đập, từng nhịp, từng nhịp, “thình thịch” “thình thịch” sờ lấy đôi môi đỏ mọng như mới thoáng được trang điểm trên khuôn mặt xinh đẹp của người thiếu nữ, khơi dậy một chút ham muốn đối với thể xác của nàng, rồi dừng lại ở đấy thôi không làm gì nữa, nắm buông không thả, ôm chặt lấy thân thể của người thiếu nữ xinh đẹp hắn chậm rãi nói:

“Hai người tranh một cái ghế, tài năng cùng năng lực sánh bằng nhau, giờ muốn thắng chỉ thắng được bằng tình thương.”

“Lâm Hi là cô gái thông minh, bằng cách lợi dụng những gì sẵn có trong Khang Minh của ngày đó rồi khiến hắn g·i·ế·t ta là một điều rất đơn giản, dù sao Khang Minh của ngày đó những điều ấy có thể làm được.”

Xiết chặt lại như không muốn để nàng đi mất, nhưng cũng không dám làm quá mạnh như thể sợ nàng đau, ôm lấy thân thể của Vĩnh Hoa, tham lam ngửi mùi hương làm mê luyến lòng người vẫn còn vương vất một chút trên mái tóc của người thiếu nữ trẻ, rồi dừng lại, khuôn mặt vẫn là cái vẻ điềm nhiên ấy, như trời có sập sắc mặt cũng chẳng đổi, hắn chậm rãi, từ tốn nói tiếp:

“Kế hoạch của nàng ấy rất tỉ mỉ, rất tốt, thế gian này hiếm có cô bé nào ở cái độ tuổi mười mấy đấy có thể vẽ ra được kế hoạch như này, tạo ra sự căm ghét của Khang Minh đối với ta, khiến cho hắn càng điên cuồng càng căm thù, khiến cho hắn điên lên vì tình, cuồng lên vì sự độc chiếm rồi g·i·ế·t ta, đến lúc đó khi ta đã c·h·ế·t sư phụ cùng sư huynh của ta, dù muốn dù không dưới góc nhìn, dưới ánh mắt của người trong thiên hạ, chắc chắn sẽ đối với Khang Minh cùng với gia tộc của hắn trả thù, Nghiêm lão có thể là một trưởng lão bình thường, trong mắt thế nhân là vậy, nhưng còn sư huynh ta thì lại khác, một lời nói của hắn gia tộc của Khang Minh có thể bị trừ, một lời nói của hắn có thể khiến gia tộc của Khang Minh thân danh bại liệt.”

Hôn lên đôi môi xinh đẹp để bù đắp cho sự việc vừa nãy, ôm chặt nàng hơn như không muốn nàng thoát ra khỏi vòng tay mình, Vĩnh Hoa nàng có lẽ hiểu được điều ấy nhưng không nói, hắn vẫn vậy vẫn là vẻ điềm nhiên, dù hai tay có đang ôm chặt lấy nàng, nhưng thân thể cùng giọng nói vẫn là một vẻ điềm nhiên chẳng đổi, hắn chậm rãi nói tiếp:

“Vừa có thể g·i·ế·t c·h·ế·t ta, vừa có thể g·i·ế·t c·h·ế·t người nam nhân muốn cưới nàng, vừa khiến cho gia tộc cạnh tranh bị ngã mất, vừa khiến cho gia tộc mình được thăng quan, nhất cử tứ tiện, thiên hạ này khó có ai có thể tính kế được như nàng ấy ở cái tuổi này.”

“Nhưng.”

Xiết chặt một lần rồi nhẹ nhàng buông ra, hắn ngừng lại rồi nhìn sâu vào trong đôi mắt của nàng, mặt đối mặt, mắt chạm mắt, sau đó kéo nàng vào lại trong vòng tay của mình, hai đôi mắt chậm rãi nhắm lại, hắn từ tốn nói tiếp:

“Nhưng đấy là khi thực tế này hoạt động theo những gì nàng ấy nghĩ.”

“Kế hoạch của nàng ấy rất tốt, nhưng nó không phù hợp, nó có nhiều vấn đề khiến cho mọi thứ diễn ra không như ý nàng muốn, thứ nhất là ta, thứ hai là Khang Minh, thứ ba là sư phụ và sư huynh của ta.”

“Tu vi của ta rõ ràng có vấn đề, người trong thiên hạ đều nhìn thấy ta chỉ đơn thuần là một vị Tẩy Trần cảnh nhị giai, sống được qua đêm ám sát cũng thuần là may mắn, nếu như ta chỉ đơn thuần là vậy thì ở trong bí cảnh Khang Minh muốn g·i·ế·t ta chẳng phải là một chuyện khó khăn gì, nhưng ta lại không đơn thuần chỉ là vậy, thế nên mọi chuyện bắt đầu đi không theo ý nàng muốn.”

Đung đưa như thể đang khiêu vũ, hắn vừa ôm lấy nàng, hai người vừa đung đưa, không khí yên tĩnh dần dần theo những hành động của hắn mà bắt đầu lãng mạng, đôi môi khẽ mỉm cười hắn chậm rãi, từ tốn nói tiếp:

“Thứ hai là Khang Minh, có một bước trong kế hoạch, có một sai lầm được sinh ra mà nàng khi chú ý tới đã muộn, chính là Khang Minh hắn thay đổi rồi, hắn không muốn sống, nhưng cũng đủ tỉnh táo để không làm con dao trong tay người trong thiên hạ, thế nên kế hoạch đã chệch hướng.”

“Và thứ ba đó chính là sư phụ cùng sư huynh ta.”

“Họ đâu phải người ngu kẻ đần, để ngồi lên được vị trí ấy, đâu dễ dàng gì làm con dao cho người trong thiên hạ, một người thì thời gian thu đồ ngắn, một người thì chưa từng gặp mặt, ai có thể bảo đảm họ sẽ vì danh dự mà trả thù cho ta, thiên hạ muốn nói gì thì nói sao có thể lay động được họ, mà kể cả họ có trả thù thì chắc gì mũi giáo hướng về phía một mình gia tộc của Khang Minh, nhỡ đâu mũi giáo ấy hướng cả hai gia tộc thì sao, hay nhỡ đâu nó lại một mình hướng về phía gia tộc của nàng ấy, đến lúc đấy ai cứu được nữa, đối với sư huynh ta chỉ cần một lời là hai gia tộc sẽ diệt đâu có khó khăn gì, công bằng tương lai tìm sau, giờ ai liên quan thì g·i·ế·t trước, đến lúc ngã xuống rồi còn cần cái gì nữa, thanh danh lúc ấy giờ cũng vô ích.”

“Thế nên dù hai vấn đề trên không tồn tại, vấn đề thứ ba chắc chắn sẽ làm khó nàng.”

Chương 223: Mưu Kế