Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 224: Tựu Kế
“Nàng ấy đâu phải là người bầy mưu bầy kế, nàng ấy chỉ đơn thuần là người bầy thế cờ ra thôi, người chân chính bầy mưu bầy kế, người chân chính đánh cờ là người phía sau nàng, là gia tộc của nàng, người ấy biết được kế hoạch của nàng không thực tế, người ấy biết được kế hoạch của nàng khó thành công, nên mới tương kế tựu kế, mượn những gì đã có sẵn để đánh cờ.”
Xác thịt giao cảm, nhục thể kích thích, dù có đang hừng hực khí thế giống như một con quái vật ở bên dưới thì bên trên lý trí vẫn luôn luôn làm chủ cơ thể, Vĩnh Hoa nàng khẽ cười khi nhận ra thứ bất thường đang áp sát gần bụng nàng, nhưng nàng chẳng trêu ghẹo mà lặng nghe hắn nói, vẫn là từ tốn và chậm rãi hắn nói tiếp:
“Người ấy biết để sống sót qua hai tên sát thủ thì khó mà may mắn lắm, một tên thì không nói, nhưng hai tên thì khó được, nên nếu không phải thông tin bị lộ ra thì người ấy hẳn cũng đoán được nếu ta không phải là tu vi bị che dấu, thì cũng mang thủ đoạn khác trên người, dù sao thận phận ta còn đó, suy tính như thế là thường thường, thế nên thay vì khiến cho Khang Minh g·iết ta, thì khiến cho ta g·iết Khang Minh mới là những gì người ấy muốn.”
“Khi đánh cờ hiểu rõ đối thủ cũng là một trong những cách để chiến thắng, người ấy biết sau khi ta g·iết Khang Minh, gia tộc của Khang Minh điên lên rồi g·iết ta là chuyện không thể nào, nhưng bằng một vài thủ đoạn mà họ đã bố trí sẵn, truyền thông, dư luân, … dù không có bằng chứng là ta g·iết, hay là khiến tông môn trách phạt ta, thì người ấy cũng cột chặt sợi dây khiến cho sư phụ và sư huynh ta phải đối đầu với gia tộc của Khang Minh rồi, lúc đó cho dù có nhận ra mọi chuyện, khi chức vị đã đến tay, ghế ngồi ấm mông thì chuyện cũng khó, lên được vị trí đấy thì càng khó hơn, khi đó sư huynh ta dù muốn động cũng phải suy nghĩ nhiều.”
“Lợi dụng mọi thứ có thể lợi dụng, lên được chức là hoàn thành mục tiêu rồi, đến lúc đó mọi chuyện chẳng còn khó khăn nữa, bản thân sẽ là người cười đến cuối cùng.”
Đung đưa cùng với nàng, thứ bên dưới cứ rục rịch nhưng không có gì là lý trí không thể kiểm soát, Vĩnh Hoa nàng cảm nhận được điều đó quyết định trêu trọc một chút, áp sát nhục thể vào vừa tầm để kích thích, ánh mắt mị hoặc nhìn sâu vào trong khuôn mặt điềm nhiên như muốn thách thức hắn, thế nhưng hắn vẫn điềm nhiên như vậy, chẳng đổi, chậm rãi, từ tốn, giống như chẳng có gì ảnh hưởng hết, hắn nói:
“Kế hoạch thì rất hay, rất sắc xảo, nhưng có lẽ là do vị ấy say hoặc chưa tỉnh, hay có lẽ là do tình thế gấp quá nên vị ấy không cẩn thận, Khang Minh c·ái c·hết đúng là có liên quan một phần đến ta, điều này đúng, uống rượu của ta, kích thích cơ thể, để nó sinh ra mùi hương hấp dẫn dã thú, đúng, điều này chẳng bàn cãi, cao tầng có lẽ đã biết rồi, chẳng mấy chốc người trong thiên hạ cũng biết.”
“Nhưng, bằng chứng nào chỉ rằng ta là người trực tiếp g·iết, nếu có tố cáo, ta cũng chỉ bị rơi vào tội mưu hại đồng môn, đến lúc đấy bằng chứng đâu để khép tội ta được, mà nếu có bằng chứng mọi chuyện sẽ ngã vào hai vấn đề là vô tình hay cố ý, Khang Minh c·hết trong miệng của dã thú, sau mấy ngày kể từ khi uống rượu của ta, xét thấy hắn chẳng có gì bất thường cả, mà kể cả có bất thường thì kẻ ngu cũng nhận ra được xung quanh mình có vấn đề, nên nếu có tìm được bằng chứng thì tội của ta nặng nhất cũng chỉ rơi vào vô tình mưu hại đồng môn hơn nữa còn là trường hợp nhẹ nhất, mấy tháng trong ngục là ra được rồi, còn nếu thêm một vài lý luận, chưa cần đến ai giúp đỡ cả, thì màn kết biến thành, trắng án, vô tội.”
“Đấy là trong trường hợp của gia tộc Khang Minh hắn điên lên rồi tố cáo, nhưng gia tộc hắn không phải là lũ ngu, để tranh chức vị đấy, không mấy ai là kẻ bình thường cả, kể từ khi ta về họ vẫn im hơi lặng tiếng, không có dấu hiệu của trả thù không có dấu hiệu của tố cáo vậy là họ cũng ngầm hiểu rồi.”
“Hai người tranh một ghế, tài năng bằng nhau, năng lực bằng nhau, muốn thắng chỉ có thể thắng bằng tình thương của cao tầng, ta g·iết Khang Minh là điều xấu, điều này đúng, nhưng từ c·ái c·hết của Khang Minh gia tộc ấy chiếm được tình thương của cao tầng, đây là ơn mà ta ban cho họ, kể từ nay ân oán đã xong, hai bên như hai người xa lạ, người ta chỉ trả thù người cầm dao, chứ không ai đi thù con dao cả, nếu có hận thì cũng chỉ là giận cá chém thớt thôi, nhưng xét thấy tình cảnh bây giờ, con dao ấy lưng tựa thế lực lớn, không oán chẳng thù đi công kích thì không sáng suốt, cho dù có nắm cán, tay cầm hồ sơ đen, công kích cũng chỉ khiến cho con dao đấy trở nên mạnh mẽ, hơn nữa còn đem về cho gia tộc một đối thủ.”
Nói xong một đoạn dài, nhưng lời hắn nói rất từ tốn, dễ nghe, từng câu từng chữ như đi thẳng vào trong tâm vậy, ánh mắt nhắm chặt lại, mũi hưởng thụ mùi hương, sau đó, hắn mở mắt ra, chậm rãi nói:
“Nhưng dù mọi chuyện có thế nào, dù có là vô tình hay cố ý, dù ta có phải chịu phạt hay là không, thì khi ta không trực tiếp g·iết Khang Minh mọi kế hoạch của người ấy, đã đổ vỡ rồi.”
“Giống như một lâu đài quanh năm xây vất vả, chỉ một khối xây sai thôi, ngay trước mắt mọi thứ đã sụp đổ.”
Lời nói chậm rãi, từ tốn, chẳng mang chút ngữ điệu nào nhưng khi nghe hắn nói xong núp ở trong lòng Minh Triết lời văn của hắn khiến nàng kinh hãi đến nỗi sởn gai ốc, nổi da gà.
Thế nhưng sau đó nàng lại bật cười rồi nói:
“Chàng đúng là kẻ độc ác mà.”
Không thấy hắn phản ửng lại nàng lại nép vào trong lòng hắn hai mắt nhắm lại lặng nghe từng nhịp tim hắn đập, đung đưa theo hắn như đang khiêu vũ trong những buổi hội tiệc, nàng khẽ nói:
“Bây giờ sau khi mà gia tộc của Khang Minh lên chức, đối tượng trả thù chỉ có một và duy nhất đó là gia tộc của Lâm Hi thôi, trong đất của vị ấy không một ai được phép g·iết người, chỉ một kế hoạch mà chàng đã phá nát tương lai của một cô bé rồi, giờ nếu cô bé ấy muốn sống thì vĩnh viễn không bao giờ được rời khỏi tông, gia tộc của Lâm Hi sẽ luôn bị chèn ép ngóc đầu cũng chẳng ngóc đầu nổi chứ đừng nói là trả thù.”
“Đúng là độc ác.” Đấm nhẹ vào lồng ngực của hắn như thể đang trách móc nhưng sau đó lại xoa xoa vì sợ hắn đau, xoa xong thì nép khẽ vào ngực, nàng mỉm cười chậm rãi nói:
“Nhưng mưu kế thế này thì về sau ta không phải lo cho chàng nữa rồi.”
Nói xong hẵn cũng chẳng đáp lại, không khí dần rơi vào yên tĩnh chỉ có hai người là đang đung đưa như khiêu vũ trong tiệc hội, hắn chẳng nói, nàng chẳng hỏi, chỉ ôm lấy nhau, đung đưa như đang khiêu vũ trong những đêm tiệc hội, sau một lúc Vĩnh Hoa nàng lại cất tiếng khẽ hỏi:
“Chàng không sợ nói ra hết thế này ta sẽ ghi âm rồi công bố cho cả thiên hạ sao?”
“Không.” Hắn điềm nhiên khẽ đáp.
“Là không sợ ta sẽ công bố hay không sợ ta công bố.” Vĩnh Hoa nàng khẽ hỏi.
“Nghĩa nào cũng thế.” Minh Triết hắn khẽ đáp.
Nghe hắn nói xong đôi tay nhỏ nhắn của người thiếu nữ đấm nhẹ vào ngực của hắn một cái rồi phụng phịu nói:
“Đúng là khốn kh·iếp, đến cả ta cũng tính kế.”
Đấm xong rồi lại ôm, lại đung đưa theo hắn, áp tai vào ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đạp, từng nhịp từng nhịp, thể xác đung đưa như đang theo điệu nhạc, thế rồi nàng lại khẽ hỏi tiếp:
“Nhưng tại sao lại là chàng, tại sao không phải là những người khác mà Lâm Hi lại chọn chàng để tính kế, g·iết chàng có cái lợi gì cho nàng ấy chăng?”
“Có lẽ là vì bí mật của nàng ấy được ta cất trong nhật ký.” Minh Triết hắn điềm nhiên khẽ đáp lại.