Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 225: Nỗi Đau

Chương 225: Nỗi Đau


“Nhật ký?” Ngạc nhiên xen lẫn một chút khó hiểu, Vĩnh Hoa nàng nghe hắn nói thì buột miệng đáp.

“Ừm, nhật ký.” Minh Triết hắn nghe vậy thì gật đầu, vẫn là đôi mắt nhắm ghiền đấy, hai tay lại tiếp tục ôm lấy nàng.

“Ta cũng đã từng đọc qua nhật ký sao không biết trong đấy chàng viết bí mật gì?” Vĩnh Hoa nàng nghe vậy thì khó hiểu đáp, nhưng nội tâm thì sinh ra đôi chút tò mò.

Thấy nàng như vậy hắn ngừng lại, hai tay ôm chặt thoáng buông lỏng, rồi nhấc nàng lên như thể đang bồng nàng trước ngực vậy, từ từ tiến đến gần giường, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, lấy chăn đắp cho nàng sau đó cầm lấy cuốn nhật ký bước lên giường luôn.

Chăn vừa đắp được vào thì Vĩnh Hoa nàng lại bám lấy hắn, không có ghét bỏ cũng chẳng có vẻ là ưu thích gì nhiều, hắn chậm rãi vòng tay qua ôm lấy nàng sau đó tay còn lại thì từ từ mở cuốn nhật ký ra lại đọc cho nàng nghe.

Vẫn là mở đầu bằng vài dòng chữ:

“Xin chào hôm nay tôi bắt đầu viết nhật ký rồi.”

Và kết thúc bằng một vài dòng chữ với dòng chữ cuối là:

“Nhưng nếu mình thay đổi thì trước đó mình là gì nhỉ?”

Hắn đọc cho nàng thêm tám lần, tổng tối nay hắn đọc cho nàng chín lần quyển nhật ký này, nhưng cứ mỗi lần hắn đọc lại nàng càng thêm khó hiểu, mọi chuyện càng thêm mờ mịt, luôn mở đầu như vậy, kết thúc là như thế, nhật ký cũng chẳng dài nên nàng chỉ đọc một lần là đã nhớ, chẳng cần cầm quyển nhật ký nàng cũng tự đọc vanh vách nội dung được rõ ràng.

Bắt đầu là như vậy, kết thúc là thế kia, rồi cả những đoạn giấy trắng hắn vẫn ngừng như thể đang đọc nhưng lại không nói ra thành lời.

Đêm nay hai người chẳng làm gì cả, chỉ đơn thuần là ngủ thôi, hắn đọc xong thì đã sớm ngủ, chỉ có nàng là vẫn thức tiềm phục lúc hắn ngủ rồi, mò tay qua cầm cuốn nhật ký nàng tự đọc, đọc xong hết cuốn nhật ký nàng mới bật cười rồi nói:

“Hóa ra bí mật không phải là nằm trong nội dung, bí mật nằm trong cuốn nhật ký này.”

Cất quyển nhật ký về chỗ cũ nàng cũi người xuống khẽ đặt lên má của hắn một nụ hôn, lườm hắn trìu mến nói:

“Khi còn trẻ hóa ra đã tinh ranh thế này.”

Nói xong nàng cũng tắt đèn, đắp lấy chăn ôm hắn mà ngủ.

Trong biệt phủ riêng của một vị trưởng lão, thư phòng.

Lúc này trong phòng đang có hai người đang ngồi, một già, một trẻ, mùi khói hương thơm nhè nhẹ bay nghi ngút, nhưng sắc mặt của ai cũng có chút căng thẳng.

Không khí căng thẳng ai ai cũng tĩnh lặng, bỗng cánh cửa mở, một người đàn ông với sắc mặt âm trầm bỗng giật mình, còn lão già thì vẫn là một vẻ điềm tĩnh.

Từ ngoài cửa, có người thiếu phụ, khóc sướt mướt, nước mắt nước mũi giàn dụa, mở cửa chạy vào đi vào trong phòng cô ấy vừa khóc, vừa lớn tiếng nói:

“Khang Minh c·h·ế·t rồi, nó c·h·ế·t thật rồi, c·h·ế·t không còn xác để mà chôn nữa, tại sao hai người, … hai người còn ngồi ở đây, tại sao hai người không đi trả thù mà lại vô cảm ngồi đây thế?”

Nước mắt giàn dụa muốn ngừng mà cũng không ngừng được, tức giận chỉ thẳng vào hai người đang ngồi trong thư phòng, lớn tiếng quát mắng nói:

“KHANG MINH C·H·Ế·T RỒI, NÓ C·H·Ế·T RỒI SAO HAI NGƯỜI CÒN VÔ CẢM, NÓ KHÔNG PHẢI LÀ CHÁU CỦA ÔNG SAO, NÓ KHÔNG PHẢI LÀ CON CỦA ANH SAO, SAO HAI NGƯỜI, hai người lại vô cảm thế.”

Quỳ xuống đất ôm mặt mà khóc, vô lực đến cả trong giọng nói, hơi như muốn đứt, họng như muốn ngừng, gào thét thật to, cho đến khi không thể gào thét được nữa nhưng vẫn cố nói, cố khóc.

Thế nhưng dù là lão già hay người đàn ông kia thì vẫn vô cảm đứng nhìn, chỉ khác với lão già một chút rằng nắm tay của người đàn ông ấy đã xiết chặt lại đến nỗi da thịt muốn rách cả ra rồi.

Máu tươi “tóc” “tóc” chảy từ tay của người đàn ông ấy xuống, nhưng đã được khí của người ấy giữ lại khiến cho chẳng có ai nhận ra, nghiêm mặt đối với người phụ nữ khẽ quát:

“Vô lễ, mau cút xuống đi.”

Ánh mắt ban đầu khi nghe người phụ nữ ấy nữ, thì thoáng, nhu hòa, thoáng, mềm lại, nhưng sau đó lại cứng rắn vô tình đến từ trong ánh mắt cho đến cả giọng nói.

Nói xong định phất tay như ý muốn gọi người đến để xử lý việc này thì lão già kia đã phất tay trước, thở dài ngăn lại, không cho ý muốn nói tiếp nữa.

Đôi mắt già nua ấy đảo qua người thiếu phụ, rồi lại quay sang nhìn người đàn ông, thở dài một hơi như muốn xua tan hết đi mọi phiền muộn đau khổ, cả người như già đi mấy chục tuổi, ánh mắt vô tình thoáng nhìn qua bức ảnh gia đình được đặt trên bàn làm việc, trái tim già nua vốn theo thân này mấy chục năm bỗng vì thế mà nhói đau một cái, trầm ngâm một lúc hướng về phía người đàn ông lão già chậm rãi khẽ nói:

“Thôi, nỗi đau của một người mẹ mất con đàn ông ta sao hiểu được, đừng đánh mất đi lý trí, bàn bạc xong thì nên đi với phu nhân con.”

“Phụ thân dạy phải.” Người đàn ông nghe vậy gật đầu rồi quay sang hướng khác chậm rãi phân phó nói:

“Người tới, phu nhân đang tật bệnh, ngoài đường gió lạnh không nên ra ngoài, mang phu nhân về phòng nghỉ ngơi, khi nào ta đến thì bàn bạc sau chuyện ra ngoài.”

“Vâng.” Từ ngoài cửa, thần thần bí bí, xuất hiện thêm hai người, mỗi người dìu lấy một tay của người thiếu phụ đang gào khóc vì mất con, khuôn mặt vô cảm dìu phu nhân đi mặc cho, nàng đang gào khóc.

Đến khi người đi cửa phòng đóng lại, thư phòng lại một lần nữa mới trở lại yên tĩnh.

Khi không gian lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng, lão già ấy mới quay sang nhìn người đàn ông với sắc mặt căng thẳng cười nói như muốn phá vỡ bầu không khí:

“Tương tự với người nữ, nỗi đau mà người cha mất con, phụ nữ sao hiểu được.”

“Phụ thân dạy phải.” Người đàn ông kia nghe vậy bỗng giật mình trở lại vẻ vô cảm gật đầu nói.

Nắm lấy tẩu thuốc ở trên bàn, lão già ấy khẽ cười, tay thì châm lửa, miệng thì chậm rãi nói:

“Con hẳn là cũng phải biết một hai đối với mọi chuyện rồi chứ nhỉ?”

“Vâng thưa phụ thân.” Người đàn ông đấy khẽ đáp.

Lão già ấy nghe vậy thì nhếch mép cười, xong thì chậm rãi nói tiếp:

“Lão già ấy đúng là con bạc may mắn mà, nhưng cũng không thể phủ nhận là lão ấy có đầu óc, nếu không khó mà được như bây giờ.”

Phì phèo khói thuốc, sau khi đã châm thuốc xong, tựa lưng vào ghế, ngửa mặt lên trời lão ấy chậm rãi nói tiếp:

“Tranh với nhau hơn mấy chục năm trời, đấu với đời cả một thế kỷ, cuối cùng chỉ vì một lần bầy mưu tính kế sai thôi, gia tộc bị chèn ép, đứa con còn lại duy nhất thì tương lai bị hủy, sự nghiệp bị phá, nhưng lão già ấy là thế mà, dù có dao kề cận cổ, vẫn luôn tìm sự kích thích trong những canh bạc sống c·h·ế·t, có chửi, cũng không sửa được.”

Thở ra một ngụm khói dài, ánh mắt lão tràn ngập trong sự tiếc nuối.

Người đàn ông ấy thấy vậy thì chậm rãi hỏi:

“Thưa phụ thân vậy còn chuyện hôn ước chúng ta tính sao đây?”

Ngửa đầu lên trần nhà, ánh mắt nhìn xa xăm như đang suy nghĩ điều gì đấy lão già ấy nghe vậy thì cúi xuống, mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của người đàn ông, rồi sau đó chậm rãi trả lời:

“Người đã c·h·ế·t rồi thì hủy thôi, không cần đánh tiếp nếu không c·h·ó cùng rứt giậu, giờ Khang Minh c·h·ế·t rồi không cần nói người ta cũng đồn nó khắc phu, về sau muốn lấy chồng danh gia vọng tộc đừng có mơ là có cửa, may ra kiếm thiếu niên hào kiệt thì còn được.”

Người đàn ông ấy trầm giọng, căm tức, ánh mắt sắc lạnh khi nhớ về điều gì đó từng chữ từng chữ, dường như đã quên trước mắt là ai trầm giọng mà hỏi:

“Thế còn tiểu tử kia, chúng ta có nên trả thù?”

Lão già kia thấy thế cũng chẳng vì thế mà căm tức, ánh mắt chỉ thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối khi nhìn người đàn ông ấy sau đó cũng biến mất.

Ngậm lấy tẩu thuốc, hít một hơi dài, thở ra thật sâu, rồi lại vô tình vứt đi tẩu thuốc, ánh mắt lặng yên nhìn về phía trần nhà, sau một lúc mới cất tiếng khẽ nói:

Chương 225: Nỗi Đau