Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 226: Giảng Giải
“Dù sao cũng là kẻ già đời mà, mặc dù thân là cao tầng của tông môn, nhưng ta với lão ấy hai người cho đến nay mới chỉ dừng lại ở cái ngưỡng vừa bước vào cánh cửa của trí như trung tầng, nhưng thế là đủ để sống trong cái thế giới này rồi.”
Dường như lão đang đổi chủ đề đánh lạc hướng, hoặc lão đang mượn điều này để muốn nói điều gì đó, nhưng mặc kệ người đàn ông kia thoáng nhăn mày lão già ấy vẫn giảng tiếp:
“Lão già ấy luôn tự nhận rằng bản thân nhỉnh hơn ta một chút, điều này ta cũng chẳng phủ nhận, tương kế tựu kế, biến cái kế hoạch thô sơ kia thành tốt nhất có thể, lão cũng là tài giỏi rồi.”
“Mục đích của lão rất đơn giản.” Uống cốc trà đã bớt nóng được đặt sẵn ở trên bàn lão già ấy khẽ nói, sau đó lưng tựa vào ghế mắt nhìn lên trần nhà chậm rãi nói tiếp:
“Để người kia trực tiếp g·i·ế·t Khang Minh, sau đó với những con bài đã úp sẵn, cho dù sư huynh của người kia, vị ấy, có thể biến lời ra tiếng vào của thiên hạ từ đen chuyển thành trắng, cho dù vị ấy, có thể biến một người thân mang đại tội hóa trong trắng, thì với những con bài đã úp sẵn, lão già ấy cũng có thể khiến cho vị kia không thể không ra tay với gia tộc ta được, lúc đó tâm trí ta phân tán, tự thân khó bảo quản chứ đừng nghĩ là thăng chức, còn lão già ấy, có thể thừa thế xông lên, thăng được chức rồi vị kia dù muốn động cũng khó.”
Nói đến đây lão già ấy bật cười, như nghĩ đến chuyện gì đó vui vui, đang định nói tiếp thì người đàn ông kia lên tiếng ngắt lời nói:
“Nhưng kế này chẳng phải là có vấn đề sao, vị kia đâu phải là người ngu kẻ đần, nếu như vị kia bỏ mặc tiểu tử ấy, hay cùng một lúc ra tay với cả hai gia tộc, lấy sức mạnh của vị kia đâu phải là chuyện khó, chuyện như thế xảy ra thì việc thế nào?”
“Thế mới nói lão già ấy là con bạc.” Lão già nghe vậy cười nói.
Sau đó không cho người đàn ông kia ngắt lời lão già ấy chậm rãi nói tiếp:
“Kế này nhìn qua thôi đã thấy trăm muôn ngàn lỗ rồi, nghe qua là biết có nhiều việc không ổn, nhưng đây là phiên bản tốt nhất của cái kế hoạch thô sơ kia mà lão già ấy có thể nghĩ ra rồi.”
“Vị kia, có thể bỏ rơi sư đệ của mình, vị ấy, có thể làm ngơ đồ đệ của mình, mặc dù vị kia chưa từng ra tay, nhưng liệu điều đấy có khả năng không? Vị kia có thể bỏ rơi không? Vị ấy có thể làm ngơ không? Ta không biết.”
“Có thể có, có thể không, nhưng khả năng xảy ra điều này đối với người như hai vị ấy là rất thấp nên lão ấy hắn đã vứt nó ra sau cùng, giờ chỉ còn trường hợp là công một gia, hay đánh hai nhà.”
“Nếu công một gia, lão già ấy sẽ thừa thế, xông lên, trong lúc vị kia đang phân tán, lên được chức không ai có thể động vào, còn nếu đánh hai nhà, ta cùng lão ấy ôm nhau cùng c·h·ế·t, cả về chính trị hay sức mạnh, sao có thể chống lại người.”
“Thế nên lão già ấy đang đánh cược, công một gia thì lão già ấy thắng, công hai gia thì cả hai cùng thua.”
“Nhưng ngờ đâu sóng sau đè sóng trước.” Nói đến đây thì lão già ấy bật cười thành tiếng, lắc đầu, uống cạn cốc trà rồi mới thôi, sau đó lão lại chậm rãi nói tiếp:
“Trẻ con bây giờ toàn mấy đứa không bình thường, Lâm Hi là một đứa, giờ còn Tuấn Hào nữa, khó mà theo thói thường đối xử với chúng được.”
Sắp xếp lại một vài quyển sách, chỉnh sửa ngăn nắp lại những tờ giấy lộn xộn trên mặt bàn, lão già ấy lại nói tiếp:
“Trăm mưu nghìn tính khiến con mắc mưu, g·i·ế·t con bé kia rồi biến Khang Minh như người mất hồn, khiến cho nó không còn muốn sống nữa để có thể bảo đảm Khang Minh phải c·h·ế·t, nhưng ai ngờ đâu mọi chuyện lại thành ra như vậy, tiểu tử, à không, người ấy, không những là phá hủy kế hoạch mà còn mượn giáo đâm người, Khang Minh không phải do hắn tự tay trực tiếp g·i·ế·t c·h·ế·t, cũng không phải là hạ độc c·h·ế·t ngay trước mặt, mà lại c·h·ế·t nơi miệng thú, c·h·ế·t một cách gián tiếp, c·h·ế·t gần như không có liên quan gì.”
“Lúc này con bài úp sẵn đã vô dụng, vì nếu không phải là trực tiếp g·i·ế·t, trực tiếp tay cầm đao đâm, trực tiếp tay cầm kiếm chém, hay là trực tiếp hạ loại độc c·h·ế·t người, thì dù là gián tiếp vô cùng liên quan, người ấy có thể chịu tông môn hình trăm phạt, người ấy có thể bị dư luận chỉ trích, mưu này cũng đã hỏng, kế này cũng đã xong, bao nhiêu công bày vẽ chỉnh sửa, chỉ có một bước đi sai thôi, tất cả thành vô dụng.”
“Đúng là con bạc ngu đần mà.”
Nói đến đây lão già ấy lại một lần nữa cười, cười thành tiếng, mặc cho người ta đang nhìn mình, cười xong lắc lắc đầu khuôn mặt như vẻ tiếc nuối, đang định uống tiếp ngó ngó trà trong cốc đã hết sạch, lão già ấy cũng mặc kệ, đặt cốc trà xuống, rồi chậm rãi nói:
“Không những thế lại còn bị đâm lại, Khang Minh là người ấy g·i·ế·t, rõ ràng rồi, cao tầng ai cũng biết, thế nhân, không sớm thì muộn cũng biết thôi, nhưng biết thì có ích gì, cái ý của người ấy rất rõ ràng, không đần là thấy được cái ân ban xuống, nghĩ rằng ân oán tiêu trừ, nay không qua lại nhưng thực ra cái ân đấy lớn đến nỗi chúng ta còn phải trả lại.”
Nghe vậy, sắc mặt vẫn là vẻ vô cảm, trầm lặng, nhưng hai bàn tay thì sớm đã siết chặt, hàm răng như muốn cắn nát, người đàn ông trầm giọng dường như không thèm quan tâm người trước mặt mình là ai, từng câu từng chữ trầm giọng nói:
“Sao lại thế, thưa cha?”
Nghe vậy lão già cũng chẳng biểu lộ ra điều gì cả, chỉ chậm rãi giải thích nói:
“Cùng một ân, nhưng phải xem ân được ban từ người nào, nếu là gia tộc khác, tương đương nhà ta, ân oán tiêu trừ xem như hết, nếu là người khác, thấp hơn nhà ta, ân không bằng oán người ấy c·h·ế·t, nếu là từ vị đấy, ân cao hơn oán, chúng ta nợ.”
Hai tay ôm quyền, cẩn thận hành lễ, nhưng đôi bàn tay đã xiết chặt, trầm giọng hướng về lão già rồi nói:
“Hài nhi ngu đần, nay xem đã thoáng hiểu, cảm tạ phụ thân tôn công sức để chỉ bảo.”
Thấy thế lão già kia chỉ thở dài, nhìn thật sau vào ánh mắt của người đàn ông ấy rồi quay đi, nhắm mắt chậm rãi hạ lệnh nói:
“Từ giờ để mật thám chú ý tới Lâm Hi, nếu nàng ra khỏi tông, g·i·ế·t, gia tộc kia tạm chưa chèn ép vội, đợi khi ta lên chức, chèn ép một chút và phải luôn đảm bảo là gia tộc kia không thể trả thù vị ấy, hiểu chưa.”
“Vâng thưa phụ thân.” Người đàn ông đó nghe xong thì gật đầu nói, hành lễ rồi đi ra ngoài.
Khi đi ra gần đến cửa lão già ấy chậm rãi đối với người đàn ông đó nói:
“Cho dù họ có mất lý trí ta không được, đi an ủi phu nhân đi dù sao nỗi đau mất con đâu phải ai cũng chịu được, lúc này phu nhân đang cần chồng, chớ có nên lạnh nhạt.”
“Vâng thưa phụ thân.” Người đàn ông đó gật đầu đáp lại, sau đó lại hành lễ rồi đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, không khí lại rơi vào yên tĩnh, lão già ấy lại ngồi yên lặng một mình ở đấy, lưng tựa vào ghế, đầu ngửa lên trời, hai mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, nghĩ tới điều gì đó lại bật cười tự giễu nói:
“Con hiểu rồi, mày có thể hiểu gì chứ, một người bị thù hận làm che mờ con mắt thì hiểu cái rắm gì.”
Yên lặng sau khi nói xong, sau đó lão già ấy lại thở dài, khí tức dần dần trở nên băng lãnh vô cảm, lại là một quãng thời gian dài tĩnh lặng nữa, sau đó lão già ấy mới chậm rãi nói:
“Thôi, nỗi đau khi mất con, trên thế gian, mấy ai có thể chịu được.”
Từ trong ngăn kéo, lão già ấy lây ra một bức ảnh, một bức hình của một người con gái trẻ, mỉm cười hiền dịu khi nhìn vào bức hình, sau đó lão già ấy chậm rãi trò chuyện với bức ảnh, nói:
“Trẻ con thời nay đúng là tinh quái thật, tôi tầm tuổi đấy còn đang bận đi canh bà tắm, xem hôm ấy có mượn được bộ nội y nào về không, nhớ mãi có vài lần bị bắt, bà đánh tôi đến đứng không nổi.”
“Đúng thật là.”
Nói đến đây lão già lại bật cười, ngắm chán chê rồi thì đặt bức ảnh xuống, nằm úp dưới mặt bàn, lão già ấy lại quay về vẻ băng lãnh vô cảm, ánh mắt nhìn về phương xa lạnh lùng nói:
“Thời thế thay đổi, tôi cũng phải nhanh thôi, không sẽ bị đào thải.”