Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 227: Bình Thường
Đêm dài đã qua, khi bình minh vừa tới, hai người chậm rãi tỉnh dậy.
Nằm ở trong nhà của Minh Triết, trong một phòng ngủ ấm cúng, tuy không có cửa sổ nhưng lại rất tiện nghi, vì đa phần nội thất nơi đây là do Vĩnh Hoa nàng đặt riêng, bố trí.
Mở mắt ra cùng một lúc, Vĩnh Hoa nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng, sau đó nàng bỗng mỉm cười rồi nói:
“Trời sáng, mau dậy thôi.”
Nói xong tay còn tiến tới bóp mũi của hắn một cái, vươn người rồi tỉnh dậy, hai người đồng hành cùng một lúc đi vào nhà vệ sinh, thân không y phục, t·rần t·ruồng đi lại, dù sao căn nhà này đâu có người nào ngoài hai người, ấu lang được đặt trong phòng riêng, khi hai người ngó qua thì nó vẫn còn ngủ, về đây rồi được ăn no ngủ kĩ, đâu có ai bắt nên nó lo lắng gì.
Vào phòng vệ sinh, đánh răng rửa mặt, đối với Vĩnh Hoa điều này chẳng cần thiết gì, nhưng nàng vẫn thích, không phải việc xấu, nên hắn chẳng cản.
Bình minh rồi, ai ai cũng phải tỉnh dậy, từ đằng sau ôm lấy Vĩnh Hoa cằm đặt nhẹ lên vai nàng, đang vệ sinh cá nhân Vĩnh Hoa nàng thấy vậy thì cười nói:
“Sáng rồi nên dậy hả?”
Vờn qua vờn lại như đang khiêu khích lấy hắn nhưng hắn vẫn không để ý, chỉ đơn thuần là ôm nàng rồi vệ sinh cá nhân thôi.
Sau một lúc thấy hắn không để ý, nàng thôi trêu rồi bắt đầu đi ra ngoài, vệ sinh cá nhân đã hoàn thành, hai người chuẩn bị ăn bữa sáng, trong nhà vẫn còn nhiều đồ ăn lắm, nên muốn ăn gì đều có thể làm được, khi Minh Triết hắn vừa ngồi xuống ghế để đọc báo, Vĩnh Hoa nàng từ đằng sau đã ôm lấy hắn, tay vòng qua cổ, miệng kề bên tai, mị hoặc nói:
“Ta biết bí mật trong cuốn nhật ký đấy là gì đấy?”
Nghe vậy hắn vẫn một vẻ điềm nhiên, tay cầm tờ báo giống như vẻ không để ý lắm, chậm rãi trả lời:
“Vậy nàng nói xem bí mật là gì?”
Thấy thế Vĩnh Hoa nàng cũng chẳng phiền tâm, dù sao Minh Triết hắn trước nay một vẻ này mà, nàng đã sớm quen thuộc, tất nhiên, tùy cảnh vẻ khác, thế nhưng lúc này không phải lúc ấy, vẻ này nàng đã sớm quen thuộc mà ngay từ ban đầu nàng cũng chẳng có buồn chán, mị hoặc bên tai, môi son khẽ mở, chậm rãi nhả ra từng chữ, nói:
“Là … con … trai.”
Nghe vậy đang đọc báo Minh Triết hắn hiếm thấy nở ra một nụ cười, Vĩnh Hoa nàng thấy thế thừa cơ thơm vào má của hắn một cái rồi buông ra vui vẻ đi nấu ăn.
Bữa sáng được nàng chuẩn bị rất chu đáo, toàn những món mang “độc” thôi, nguyên liệu cũng là nàng mua nên kĩ càng lắm, dưới con mắt, không thể ăn là không được.
Ngày thay cho đêm, trời thay cho trăng.
Trong một thư phòng nhỏ, khói hương bay nghi ngút, mùi thơm của loại hương làm an tâm trí, làm nhẹ đầu óc đang tỏa đi khắp phòng.
Thở ra một hơi dài sảng khoái, sau đó hít vào như để lặp lại quy trình, t·rần t·ruồng thân thể, một mỏi ngồi trên ghế, phía bên dưới là mỹ nhân mị hoặc đang quỳ.
Hôm nay là một ngày dài, cho cả hai người, đúng vậy, nhưng mệt mỏi đi kèm với sung sướng thì hối tiếc gì, dù sao đây đâu phải là loại d·â·m gian trái.
Môi son khẽ mở, cái miệng khẽ động, mỹ nhân lại ngồi lên, ngậm lại, thở ra một hơi dài khoái lạc, hắn khẽ rên trong sung sướng.
Cúi đầu nhìn xuống, mỹ nhân tóc đã sớm lộn xộn, không ngăn nắp, không có nghĩa là không còn xinh đẹp, trái lại nó còn càng thêm kích thích lòng người.
Tay ngọc nắm lấy đùi, tay ngọc nắm lấy tay, phun ra nuốt vào, tràn ngập trong khoái lạc, mê đắm trong nữ sắc.
Thế này thì bảo sao đế vương không mỏi, thế này thì bảo sao khuynh quốc khuynh thành, khó trách hôn quân loạn, khó trách anh hùng khó qua ải mỹ nhân, được xinh đẹp nhường này những mỹ nhân phục thị, việc nước, việc đời, quan tâm gì.
Nữ sắc đúng là thứ quỷ mị càng ăn thì càng mê sướng, càng ăn thì càng say đắm lòng người, giống như là rượu ngon, chỉ một lần là say đắm.
Nhưng.
Thoáng thưởng thì sung sướng, say đắm thì đau khổ.
Phun ra nuốt vào với cái miệng ngọc, sau một lúc lâu hắn mới giữ đầu nàng lại, không nhằm thả ra, hông khẽ giật giật, dịch trắng từ trong miệng nàng thoáng chảy xuống, xong thì hắn mới thả nàng ra.
Hàm cũng đã mỏi hôm nay là một ngày dài mà, nhìn hắn khẽ lườm một cái, sau đó nàng định ra ngoài nhổ ra.
Giữ lại tay rồi đặt nàng xuống đùi, nàng muốn động nhưng hắn không muốn buông, mắt lườm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, sau đó nàng cũng nhu thuận nuốt hết xuống rồi.
Bên dưới nàng vẫn chưa mỏi vì ngày nay hắn không có động, nhưng sớm thôi khi đêm đến là hắn sẽ động rồi.
Nuốt vào một viên đan dược để hồi phục cơ thể, sau đó cũng đút cho nàng một viên luôn, hôm nay là một ngày rất mệt mỏi đối với hắn, dù sao tu vi khác biệt Minh Triết giờ vẫn chỉ là Tẩy Trần cảnh thôi mà.
Rời khỏi thư phòng nàng bắt đầu đi nấu cơm tối, hắn ở yên, lặng ngồi đọc báo, mấy ngày nay sự tình chẳng biến đổi, gần như chẳng có sự tình gì phát sinh nhiều.
Lúc sau cơm tối được mang tới, nàng chẳng thèm kiếm ghế riêng mà ngồi luôn lên đùi hắn, điều này hắn cũng chẳng phản cảm, cơm bón tận miệng như đế vương hưởng thụ, điều này, hắn cũng không có ý kiến gì.
Một miếng cho hắn, một miếng cho nàng, eo thon, thân trắng, y phục chẳng mang lộ ra ở đấy, ngắm nhìn thân thể của người thiếu nữ xinh đẹp khiến cho hắn càng thêm động lòng người.
Nhận thấy có điểm khác thường nàng lại lườm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, dường như vẫn mang chút giận dữ từ việc vừa nãy nhưng nàng chẳng phản cảm, một miếng cho hắn, một miếng cho nàng, mị hoặc thân thể khẽ trêu một phát khiến cho lòng người càng thêm rung động, cứ ngập ngừng, cứ nửa vời, khiến cho hắn vô cùng kích thích, nhưng lại không muốn cho, khiến cho lòng người vô cùng khó chịu.
Như đã giải tỏa được cơn tức dù cho sắc mặt của hắn vẫn chẳng đổi, nhưng bên dưới cũng có chút phản ứng lúc lên cao rồi lại xuống thấp, lúc căng tràn như ngập trong kích thích, lúc sụp xuống như không nếm được gì, trêu chọc như thế khiến cho khó chịu trong lòng nàng tiêu tiêu mất.
Dưới thì trêu chọc hắn, trên thì bón cho hắn ăn, sau khoảng một lúc khi thức ăn đã hết lau miệng xong cho cả hai người lúc này nàng mới đứng lên định đi ra ngoài.
Tay hắn vốn luôn giữ lấy hông nàng, một phần để ôm, một phần để tránh cho nàng ngã, nay nàng muốn đi ra rửa chén đĩa, đã bị hắn giữ lại, giãy dụa như muốn thoát ra, nhưng thực chất nếu nàng thoáng chút lực hắn khó mà giữ nàng lại được.
Trước còn thoáng có chút vui vẻ sau khi trêu chọc hắn, giờ lại quay về vẻ lườm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, thế nhưng hắn mặc kệ, kéo cổ nàng lại cậy miệng nàng ra, điên cuồng hôn lấy đôi môi nàng.
Ban đầu nàng còn chút vẻ tức giận giãy dụa, sau cũng ngoan ngoãn chịu mở miệng phối hợp với hắn, mê đắm lòng người, điên cuồng giao đấu, một lúc sau khi hắn thả nàng ra, vẫn còn những sợi dây trắng vô hình cấu thành từ nước bọt như nối giữa hai lưỡi như muốn trói nhau lại vậy.
Nhưng lần này hắn không giữ nữa, mà có giữ thì cũng chẳng giữ lại được nàng lần này, bê lấy khay bát đĩa đã hết, rời ra khỏi vòng tay của hắn, chậm rãi đi ra ngoài, rửa chén.
Vẫn cố sờ vài sợi tóc như muốn lưu luyến nàng nhưng sau khi nàng đi, mọi thứ lại bình thường trở lại, hắn tiếp tục đọc báo.