Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 228: Ăn Cơm
Thời gian cứ trôi, mỗi người mỗi việc, bắt đũa đã được nàng rửa rồi cất gọn đi hết, còn báo của suốt quãng thời gian khi hắn đi vào bí cảnh đã được hắn đọc hết một nửa.
Lau tay cho khô, rồi lại chậm rãi đi vào thư phòng, ngồi lên đùi hắn, thân tựa vào ngực coi hắn như cái ghế ngồi, nằm dịu ở đấy đôi mắt khẽ mở đọc báo cùng hắn.
Nửa tiếng trời trôi qua trong im lặng, hai người ai cũng chẳng nói câu gì, chỉ có âm thanh của giấy tờ lật qua, lật lại, cho đến khi đọc xong hết Vĩnh Hoa nàng mới cất lời nói:
“Có thư chuyển đến nói là thời gian nghỉ ngơi trong sau khi tham gia bí cảnh cũng chỉ có vài ngày, khi thời gian đã hết lại đến tiếp tục học tập, nhưng thực chất cũng như mọi năm thôi đến là lấy công pháp rồi về, sau sự kiện đó còn một sự kiện tham gia luận võ nữa, nhưng không bắt buộc, tham gia cũng được, không cũng chẳng sao, không có ảnh hưởng.”
“Nhưng tham gia nếu thắng thì nhận được phần thưởng tốt, với danh tiếng đẹp.”
Nghe nàng nói xong hắn trầm ngâm chưa đáp vội, thoáng chốc yên tĩnh như thể đang suy tính sau đó hắn điềm nhiên chậm rãi đáp:
“Tu vi thấp kém, chỉ là một Tẩy Trần cảnh nhị giai, tham gia làm gì cho xấu mặt.”
Đang nằm trong lòng hắn, nghe vậy Vĩnh Hoa nàng bật cười, ngoái đầu lên nhìn hắn cười nói:
“Phải không, giờ sắp phải Tẩy Trần cảnh tam giai rồi chứ.”
Vẫn là cái vẻ điềm nhiên, hắn chẳng đổi sắc, không trả lời, không phủ nhận, cũng chẳng khẳng định, sớm quen thuộc với điều đó Vĩnh Hoa nàng chậm rãi gật đầu nói:
“Cũng phải, luận võ trận là cơ hội kiến công lập nghiệp, đúc thành danh khí cho thiếu tông chủ, tranh đấu với người, lại không mang lợi ích.”
“Xấu xa như chàng, làm sao để ý.” Quay người lại, bóp lấy hai má của hắn, nàng vừa bóp vừa nói.
Lặng yên cho nàng bóp mà chẳng làm gì, sau môt lúc khi hai má của hắn đã đỏ ửng nàng lúc này mới buông ra, ánh mắt của người thiếu nữ lộ rõ vẻ xót thương, thơm vào hai má như là sự bù đắp, nhìn vào đôi mắt hắn như tìm kiếm sự tha thứ.
Nhưng Minh Triết hắn đâu có phản ứng gì, giống như người vô cảm vậy, vẫn như mọi khi, trừ khi đau quá mới khẽ kêu lên một tiếng, ôm lấy nàng rồi nhấc nàng lên, hai đôi chân đẹp quắp lấy người hắn để tránh khỏi ngã, hai tay nàng ôm lấy cổ, ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điềm nhiên đến gần như là vô cảm, như là đứa trẻ hối lỗi cầu tìm sự tha thứ.
Hôn lên đôi môi xinh đẹp của nàng, lần này nàng cũng chẳng kháng cự, lưỡi quyện cùng lưỡi, nhục thể quyện cùng nhục thể, đến khi hai đôi má của người thiếu nữ đã ửng hồng thì hắn mới thả nàng xuống, khẽ đặt lên trán nàng một nụ hôn rồi từ tốn nói:
“Đi thay đồ đi tối nay chúng ta còn muốn đi ăn cơm nữa mà.”
Vĩnh Hoa nàng nghe vậy thì gật đầu, dù sao người ta cũng đã hẹn, dắt lấy tay hắn đi vào phòng thay đồ, một lúc sau quần áo chỉnh tề, gọn gàng tươm tất, hai người mới chậm rãi đi ra ngoài.
Trời đêm nay dù tối nhưng vẫn chưa phải tối hắn, đồng hành với nhau cùng đi trên một đoạn đường, trước khi đi Minh Triết hắn đề nghị thông báo cho trưởng bối trước Vĩnh Hoa nàng nghe vậy đồng ý, sau khi thông báo và đã được sự cho phép, hai người mới bắt đầu đi trên đường.
Thoáng một lúc đã đến phủ của nhị trưởng lão, ở ngoài cửa đã có sẵn nô bộc đang chờ, nô bộc đa phần là người phàm hầu hết đều đã lớn tuổi, có vẻ như những người này đều đi theo nhị trưởng lão từ khi vị ấy còn là một đứa trẻ, nhưng nếu thế thật thì cũng rất lâu đấy, vì khi nhị trưởng lão còn trẻ đó là chuyện của hơn một trăm mấy chục năm trước rồi, nên có thể sửa chút phỏng đoán những vị này là hậu bối, hoặc là dòng dõi của những vị đã từng đi theo phục vụ nhị trưởng lão từ thời còn trẻ.
Mộc Thanh tông sau mỗi lần đại sự kiện kia là lịch lại đổi, lại bắt đầu lại từ đầu, Ngự Lang tông được thành lập vào Mộc Thanh năm năm trăm, tông chủ đời đầu đồng thời cũng là khai phái tổ sư Bạch Lang chân nhân tu vi lúc đó là Địa Nguyên cảnh nhất tầng, tại thời điểm đó, đến bây giờ vẫn vậy Địa Nguyên cảnh nhất tầng ở khu vực phía bắc Mộc Thành đảo vẫn được coi là bá chủ tồn tại.
Tại một thời điểm không xác định, khoảng từ Ngự Lang năm một trăm cho đến Ngự Lang năm một trăm năm mươi, Bạch Lang chân nhân lúc đó là tông chủ đồng thời cũng là khai phái tổ sư nhặt ba đứa trẻ mồ côi thu nhân làm đồ đệ yêu thương như con.
Ngự Lang năm hai trăm, Bạch Lang chân nhân thoái vị, tân nhiệm tông chủ là nhị đệ tử Hùng Bắc lên nhận chức.
Ngự Lang năm hai trăm mười, đương nhiệm đại trưởng lão nghỉ hưu, thoái vị, đại đồ đệ của Bạch Lang chân nhân, Mạc Hàn, thành thế hệ mới, Ngự Lang tông đại trưởng lão.
Ngự Lang năm hai trăm hai mươi, đương nhiệm nhị trưởng lão nghỉ hưu, thoái chức, tam đồ đệ của Bạch Lang chân nhân, Viêm Thành Trung, thành thế hệ mới, Ngự Lang tông nhị trưởng lão.
Kể từ sau khi tông chủ Hùng Bắc nhận chức cho đến nay đã được tròn một trăm năm rồi, thế hệ cũ thập đại trưởng lão đã toàn bộ lui xuống thay vào đó là thế hệ mới người.
Gọi là thế hệ mới nhưng ai cũng có tuổi, trừ một vài người nhất định ra thì trong thập đại trưởng lão ít nhất nhị trưởng lão đã là một trăm rưỡi, hai trăm tuổi lão nhân rồi.
Sau khi đi vào thì được đón tiếp tận cửa, nhị trưởng lão có vẻ không để ý thân phận của mình nhiều, nghe tin hắn cùng Vĩnh Hoa đến là đứng đợi, cùng với nghĩa tử nghĩa nữ chờ hơn mười phút rồi.
Vĩnh Hoa nàng khi biết vậy mặt thoáng chút vẻ có lỗi, hắn cũng không ngoại lệ, mặt cũng vậy.
Đi vào trong phòng ăn với cơm nước đã được chuẩn bị sẵn, đây không giống bữa tiệc xa hoa, đây giống với bữa cơm gia đình.
Dù đã nghe từ Lâm Thủy nhưng nhị trưởng lão vẫn cứ hỏi, gắp cơm, gắp thức ăn, từ những biểu lộ có vẻ rất thương Lâm Thủy cùng Lâm Sơn nhiều, tuy không phải, cứ có tuổi là thông minh, nhị trưởng lão sâu cạn còn chưa biết, nhưng sống qua trăm tuổi cũng có cái khôn riêng của nó, biểu cảm này là sâu cạn, thật, giả, xem lâu cũng chưa chắc biết được, nhưng mấy trăm tuổi lão nhiên, lừa thiên dối địa được là chuyện bình thường.
Còn nhị trưởng lão, mấy trăm tuổi rồi khí huyết vẫn bừng bừng, như người nam nhân ở độ tuổi hai mấy ba mươi vậy, nói năng thỏa thích, dễ gần, chẳng giữ kẽ gì cả, nhưng cũng vì thế mà vô cùng thoải mái, cho dù có lỡ miệng thoáng nói lời không hợp cũng chẳng để ý gì luôn, làm người sảng khoái, nhưng làm mấy chục năm nhị trưởng lão, là người như thế thật sao? Có thể là thật, có thể là không? Nhưng có thể vị này tồn tại được đến giờ là do có sư huynh sư phụ bảo vệ, có thể thế, ai biết được.
Ăn cơm xong nhị trưởng lão còn có việc nên đi trước, để lại thế hệ trẻ thỏa thích nói chuyện với nhau, Lâm Thủy dắt Vĩnh Hoa đi dạo quanh phủ, còn Minh Triết hắn cùng Lâm Sơn ở lại trò chuyện đời.
Trước khi trò chuyện hắn trả lại cho Lâm Sơn viên ngọc để có thể biết được vị trí của Lâm Thủy, Lâm Sơn từ chối, việc lại thành đưa qua đẩy lại, mãi cho đến khi Lâm Sơn chịu nhận, nhưng với điều kiện vị trí chính thê của Minh Triết hắn phải chia đôi cho một người nữa ngồi thì mới thôi, hắn đồng ý, Lâm Sơn vui vẻ nhận lại viên ngọc.