Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 229: Tối Sáng
Đắm chìm trong nhục d·ụ·c và tu luyện, khi bình minh vừa ló mặt báo hiệu cho ngày nghỉ cuối cùng đã hết, lật tấm màn che lên, Minh Triết hắn chậm rãi rời khỏi giường.
Vĩnh Hoa nàng giờ còn đang ngủ, trên khuôn mặt đó hiện rõ vẻ khoái lạc chưa nguôi ngoai, tu vi của hắn đã thăng lên rồi, hiện bên ngoài giờ là Tẩy Trần cảnh tam giai.
Vệ sinh cá nhân thay y phục, làm đồ ăn đồ uống cho nàng rồi đặt ở trên bàn, ngay đó chuẩn bị một vài thứ sẵn ở trong nhà, khi mọi thứ đã xong, mọi việc đã ổn lúc này hắn mới rời đi.
Đi đến khu vực lớp học, nắng sớm khẽ chiếu qua làm đau mắt hắn, nheo mắt lại nhưng không muốn thách thức ánh mặt trời hắn chậm rãi rời đi.
Đi đến nơi thì kiếm tạm một chỗ nào đấy, do hắn khởi hành khá sớm nên nơi đây giờ vẫn chưa có bao nhiêu người.
Ngồi yên tĩnh tọa đợi cho thời gian đến, khi hắn mở mắt ra nơi đây đã có rất nhiều người.
Một lúc sau những vị giáo sư cũng đến, vẫn là những gương mặt quen thuộc, vẫn là những tiền bối thân quen, đi theo mọi người xếp thành hàng, khi hàng đã được xếp gọn một vị giáo sư mới cất tiếng nói:
“Bí cảnh là một ngày dài hẳn là ai cũng đã có được thứ mình muốn rồi nhỉ?”
Bên dưới những vị đệ tử nghe vậy người thì cười đáp, người thì tiếc hận nói, mỗi người một ý, mỗi người một lời, không khí vốn còn thoáng chốc thanh tĩnh giờ lộ rõ vẻ ồn ào.
Thế nhưng vị giảng sư kia vẫn làm như chẳng có việc gì, hoặc vị ấy có lẽ đã sớm quen với điều ấy, để cho mọi người trò chuyện thêm một lúc vị giảng sư ấy mới hô to cất tiếng nói:
“Được rồi, trật tự.”
Một lời là đủ tất cả im lặng, không còn âm thanh nào phát ra, không còn cái miệng nào dám mở.
Thấy vậy vị giảng sư ấy mỉm cười, ra hiệu mọi người đi theo mình, còn bản thân xoay lưng chậm rãi bước đi.
Không hiểu chuyện cũng phải đi theo vì giờ đây còn có thể làm gì khác.
Đến nơi mọi người dừng lại, vì vị giảng sư ấy ra hiệu như thế.
Dập đầu, ba quỳ chín vái, giống như một nghi thức sau đó vị giảng sư ấy mới ra hiệu cho mọi người tiếp tục theo mình.
Khi đến nơi mọi người thấy một bức tượng, một bức tượng người đàn ông đang chắp tay đứng nhìn.
Hai tay được chắp sau lưng, y phục thường thường, cả người cũng vậy, rõ ràng đây chỉ là một bức tượng bình thường thôi, nhưng khí chất mà nó toát ra khiến cho ai nhìn vào cũng không nhịn được mà phải quỳ xuống vái lạy.
Nhìn thấy nhiều người không nhịn được muốn hướng pho tượng vái lạy, quay lại vị giảng sư ấy mỉm cười rồi nói:
“Đừng vội quỳ, lát quỳ sau.”
Nghe vậy như bừng tỉnh, những người đang định quỳ xuống khi thấy bức tượng bỗng giật mình, đứng thẳng dậy, thấy toàn bộ hàng ngũ đã lại một lần nữa ổn định vị giảng sư ấy mới mỉm cười, quay sang nhìn pho tượng với con mắt thành kính nhất sau đó vị giảng sư ấy bắt đầu giảng:
“Thịnh rồi lại suy, giống như mặt trời mọc rồi lại lặn.”
“Bởi vì thế gian không có gì là thường hằng cả, dù có vĩ đại như Nhất Vạn triều cũng có ngày phải đi đến hồi kết thôi.”
“Vua ăn chơi trác táng, gian thần tặc tử xuất hiện khắp nơi, minh tranh, ám đấu, đấy là dấu hiệu cho cái kết của một thế lực rồi.”
“Sau khi Nhất Vạn triều sụp đổ, thiên hạ này lại nghênh đón một bậc đế vương, bình lại thiên hạ, dẹp sạch gian thần, quét sạch tặc tử, tạo phúc cho dân, an bình cho bách tính, từ đấy Ngọc Thanh Đế Triều được thành lập.”
“Hai trăm năm sau khi Ngọc Thanh Đế Triều được thành lập, thiên hạ này lại nghênh đón một đời mới, một vị mới bước trên con đường thành thánh giả.”
“Tuổi trẻ thịnh khí quét ngang quần hùng, tuổi già điềm tĩnh tạo phúc bách tính, lấy võ nhập đạo tung hoành ngang dọc, lấy võ nhập đạo tiếng vang bốn phương.”
“Thăng lên lục giai, từ quãng đường đấy phi như tên lửa, người ta nói vị ấy chính là Nhất Vạn Thiên Sinh chuyển thế, một đường ngang dọc trở thành nhân tộc một đời mới trở thành cửu giai cảnh cường giả.”
“Vị ấy xưng hào Võ Tổ, tên La Hầu.”
Nghe xong truyền thuyết, khắc ghi cái tên ấy vào trong lòng, nhìn lên pho tượng, một pho tượng đơn giản, không có chút điểm lạ kỳ nào cả, nguyên liệu đúc thành không cao quý, cả y phục và dung mạo đều đơn giản, nhưng cái khí chất ấy, cái khí chất thần bí từ pho tượng đơn giản ấy, khiến cho tất cả muốn quỳ xuống khi nhìn thấy người.
Năm xưa trong một lần dạo chơi thiên địa, hữu duyên nhìn thấy một người, từ người đấy vị ấy thấy thế nhân có nhiều người khổ quá, muốn tu hành nhưng lại không có pháp để tu hành, từ đấy vị ấy thoáng suy nghĩ, sau một thoáng im lặng vị ấy tiện tay sáng tác ra một bộ pháp đầy đủ, để cho ai ai cũng có thể tu hành, làm xong vị ấy có nói vài lời rồi phất tay phổ biến cho toàn bộ thiên hạ sau đó vị ấy biến mất.
Bộ pháp là một bản đầy đủ, được tập hợp giữa vô số công pháp và tâm pháp, kết hợp với cấm pháp và một vài pháp khác nữa tạo thành một bộ pháp.
Bộ pháp cũng chia ra làm giai đoạn, bộ pháp của Hoàng Cơ cảnh, bộ pháp của Huyền Ngọc cảnh, bộ pháp của Địa Nguyên cảnh, bộ pháp của Thiên Triết cảnh, …
Bộ pháp cảnh đầy đủ là tổng hợp của tất cả và gần như là tất cả những thứ mà người tu hành cần để tu luyện từ Tẩy Trần cảnh lên Thiên Triết cảnh đỉnh phong.
Còn tâm pháp và công pháp đấy là những kiến thức mà khi thăng lên Hoàng Cơ cảnh mới nên tìm hiểu vì ở giai đoạn Tẩy Trần cảnh có hiểu cũng chẳng có ích gì đâu.
Bộ pháp mà vị Võ Tổ La Hầu ấy tiện tay sáng tác rồi phổ biến cho thế nhân có tên gọi là Vạn Thú pháp, trong bộ pháp đấy có hai công pháp nổi bật một gọi là Tượng Hình quyền, hai là Hợp Vạn Thú.
Hai công pháp ấy, tên gần như ý nghĩa, một bộ là võ thuật, phụ trợ, một bộ là dung hợp, chủ chiến.
Bộ pháp này phố biến với thiên hạ, ai ai cũng có thể tu luyện được, nhưng khi tu luyện đến cuối cùng Thiên Triết cảnh, người ta hiểu được bộ pháp này nếu nói mạnh thì cũng, … không phải quá mạnh, nếu nói yếu thì cũng, … không phải quá yếu, vì nó ở mức bình thường.
Đến chính vị La Hầu Võ Tổ năm đó cũng lưu lại câu nói ấy: “Đây chỉ là bộ pháp bình thường, ta làm với mục đích là người trong thiên hạ ai ai cũng tu hành được, chứ không cất giấu bí mật nào trong đấy, nếu muốn bí mật hay mạnh mẽ nên tu pháp khác đừng tu pháp này của ta.”
Tuy vị ấy nói vậy, nhưng thế gian này thì thiếu gì kẻ điên, dù chính miệng vị ấy đã nói thế, nhưng thế gian thiếu gì người không bình thường.
Có những người, có những thú, họ vẫn tu pháp này, chúng vẫn điên cuồng nghiên cứu pháp này, để tìm kiếm một bí mật mà chẳng biết có hay không tồn tại, vì biết đâu trong bộ pháp này có lưu lại bí mật gì mà một vị cửu giai viết ra thì sao?
Bỏ thời gian, cũng đáng ấy chứ, nếu tìm được.
Người ta suy đoán rằng trong cái thoáng chốc trầm ngâm suy nghĩ vị ấy đã thấy hết những cảnh này rồi, dù sao đấy là một vị cửu giai mà, gần như chẳng có thứ gì mà không thể làm được cả, chỉ có một thứ duy nhất chưa thành đó là thành đạo còn những thứ khác, muốn là thành.
Vị ấy chắc chắn đã thấy hết, những kẻ điên loạn, vị ấy chắc chắn đã thấy hết những kẻ tu theo pháp này có được sức mạnh làm điều sằng bậy, thương thiên hại lý, vị ấy chắc chắn đã thấy hết, nhưng vị ấy vẫn làm.
Vì bên cạnh bóng tối luôn luôn có ánh sáng mà.