Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 230: Thiện Ác
Gọi tên theo danh sách, từng người từng người, gọi tên là đến lượt, ba quỳ chín vái đối với pho tượng rồi nhận bộ pháp, ba quỳ chín với đối với pho tượng để nhận pháp này.
Người khá đông nên chẳng biết khi nào mới đến lượt, nhưng ai khi nhận xong thì được phép trở về, thoáng chốc gần đến chưa mới đến lượt hắn, ba quỳ chín vái nhận bộ pháp rồi về.
Trở về đến nhà thì thấy Vĩnh Hoa đang nấu cơm sẵn, hắn vừa đợi vừa nghiên cứu pháp này.
Hóa ra bản này cũng chẳng phải là bản đầy đủ, vì bản đầy đủ đã bị Mộc Thanh tông kiểm soát rồi.
Mặc dù vị ấy là phát cho toàn bộ người trong thiên hạ, nhưng về sau nhiều người lo lắng, vài người lo sợ, nên đại giáo đã phát lệnh, các giáo đã hợp nhau, kiểm soát lại bộ pháp này, vị kia cũng chẳng để ý, vì đấy là duyên đối với họ, sau khi ban pháp xong vị ấy đi mất, đâu mấy quan tâm đối với thế gian này.
(Không, không, không chỉ có tôi điên, mà thế giới này, thế giới này cũng điên loạn, thế giới này cũng điên loạn, HAHAHAHAHAHAHAHAHA.)
Từ xưa đến nay chính tà bất lưỡng lập, tư tưởng vốn khác biệt nên không thể có nhau, giống như mặt trời khi xuất hiện là màn đêm xua đi mất, giống như màn đêm khi đi đến là mặt trời nhanh rời đi.
Nhưng cũng giống như âm và dương vậy, dù không đồng sắc nhưng không thể thiếu nhau, vì thiếu nhau rồi sẽ không trọn vẹn.
Một thế giới toàn thiện, tôi cũng chưa từng thấy, một thế giới toàn ác, tôi chưa thấy bao giờ, vì trong ánh sáng rực rỡ nhất cũng có vài góc khuất tối tăm, trong màn đêm tăm tối nhất cũng có vài ngọn lửa sáng bừng bừng.
Trong tối có sáng, trong sáng có tối, trong thiện có ác, trong ác có thiện.
Nhưng cũng chính vì điều này người ta nhầm lẫn thiện ác là một, thiện ác không khác, không.
Thiện ác vốn khác, chỉ có người là giống nhau.
Tư tưởng khác biệt nên mới chia ra làm thiện và ác, vì đạo bất đồng mưu cầu sao giống nhau.
Các tông, các thế lực tụ lại làm một giáo, các giáo các giáo tụ lại thành đại giáo, đại giáo chia hai làm chính và tà, mưu cầu bất đồng nên hiếm khi đi cùng với nhau.
Và lần này cũng vậy, chính giáo sợ người tu nhiều sẽ loạn nên mới hạn chế pháp này, còn tà giáo thì ngược lại, chúng sợ người không tu nên mới phổ biến pháp này, vì đôi khi người cũng là một loại tài nguyên.
Còn người thì sao, dù có ở chính hay ở tà nếu không tu tâm thì lòng ích kỷ của họ sẽ không cho phép thêm nhiều người tranh tài nguyên.
Giống như miếng thịt to đã được phân chia thật kỹ, lòng ích kỷ sẽ không muốn cho thêm người vào.
Nên dù ở chính hay ở tà cũng vừa phổ biến, vừa hạn chế thôi.
Bộ pháp mà giờ Minh Triết hắn đang cầm trong tay là bản có thể tu đến hết Huyền Ngọc cảnh, còn nếu muốn hai bản bộ pháp của Địa Nguyên cảnh và Thiên Triết cảnh, có lẽ phải đi đến Mộc Thanh tông, vì bộ pháp này được tông môn ấy phát xuống mà, bao năm đã qua kể từ ngày bộ pháp được phổ biến và biên soạn, nội dung trong này còn đúng hay là không, biết được đã khó hơn tu pháp mới rồi.
Đọc qua một lần rồi hắn cất đấy, để tạm ở trong một góc của căn nhà hoặc muốn thì đốt đi cũng được, tông đâu có luật cấm, xóm đâu có luật ngầm.
Cơm nước no nê cùng Vĩnh Hoa khi nàng rửa bát đũa thì hắn lại ngồi đọc báo.
Một nơi khác ở trong căn phòng nhỏ tại nhiệm vụ đường.
Phòng nhỏ cũng chẳng lớn, trong được kê một cái phản, vừa để nằm, vừa để ngồi, vừa để làm việc khác.
Trong phòng là một người đàn ông đang ngồi, nhìn bề ngoài nếu nói già thì cũng không phải già, nếu nói trẻ thì cũng, không phải trẻ, với mái tóc bạc phơ tự nhiên không phải nhuộm hay là qua tu luyện pháp lạ, nhưng khuôn mặt cùng thân hình thì lại là của người đàn ông trung niên tầm hai năm đến ba mươi tuổi.
Lưng hùm, vai gấu, sắc mặt nghiêm nghị đang ngồi khoanh chân đọc tài liệu ở trên tấm phản, dưới phản là một tên thân vận hắc y, đầu đội mũ rộng vành, mặt đeo vải mỏng che hết gần như toàn bộ khuôn mặt, chỉ lộ ra hai đôi mắt sắc lạnh.
Nhưng cả người lại đang run lên vì sợ hãi, khom lưng chắp tay, đầu cúi xuống đất không dám nhìn thẳng, toàn thân run lên bần bật, ban đầu còn thấy vẻ đấu tranh cố trấn tính, nhưng sau thì chắc không còn đủ sức để đấu tranh nữa rồi.
Cất tài liệu sang một bên chẳng rõ là đã đọc xong hay chưa, mắt đảo qua người vận hắc y đang run lên bần bật đứng ôm quyền cúi đầu cạnh đấy, người đàn ông ấy điềm tĩnh chậm rãi rồi hỏi:
“Ngươi nói xem bây giờ nên làm như nào? Ở trong tình cảnh này ngươi nên hành xử ra sao?”
Giật mình khi bị nhắc tới, người đang vận hắc y ấy nghe vậy cố gắng hết sức để trấn tĩnh, giọng nói cố để lộ ra vẻ bình thường che đi sự run sợ đến từng tế bào một trên cơ thể đối với người đàn ông trước mặt:
“Đệ … đệ … đệ tử không … không biết, đệ tử … đệ tử chỉ là giới thấp hèn ngu đần, khổ tu quá mức … đầu óc còn … còn kém cỏi … cỏi nữa … nên đối … đối với câu hỏi của trưởng lão … đệ tử không biết phải làm thế nào ạ … ạ, mong … mong … mong trưởng lão tha thứ.”
Vẫn là vẻ ôm quyền cúi đầu ấy khi nói xong cả người không che dấu đi sự sợ hãi mà vẫn run lên bần bật, lặng nhìn người vận hắc y đấy, đôi mắt thoáng híp híp lại rồi thôi như đang đánh giá con mồi, xong người đàn ông ấy bật cười vỗ vỗ vai thân thiện nói:
“Cứ nói đi, đừng ngại, ta là trưởng bối có phải là ai đâu mà ăn thịt, thanh niên trai tráng phải cứng rắn lên, sao cứ run lên bần bật thế này.”
Không dám ngẩng đầu chỉ dám ôm quyền, cúi đầu khom lưng, run bần bật nói:
“Đệ … đệ tử … thực … thực ngu đần không hiểu … mong … mong trưởng lão tha thứ.”
Híp mắt lặng quan sát khi nghe xong, không khí dần rơi vào tĩnh lặng, cái cảm giác của hắc y nhân bây giờ giống như là bị con rắn, quấn quanh cơ thể, chỉ cần một bước đi sai thôi, là rắn sẽ cắn lấy người, người này là người mới rõ ràng rồi, nhưng chỉ có kẻ không hiểu mới không biết, còn hiểu rồi sẽ thấy người này thế còn bình thường.
“Thật không hiểu không?” Híp mắt quan sát, chậm rãi hỏi lại.
“Thật … thật … thật ạ, thưa trưởng lão.”
“Được rồi.” Vỗ vỗ vai giọng nói như thể đang tiếc nuối, vị trưởng lão ấy lại ngồi lại lên phản, xếp lại đống tài liệu cho gọn.
Xoa xoa nhẫn không gian giống như một thói quen hoặc đang có ý gì khác, vì trưởng lão kia bỗng thoáng dừng lại, nhìn chằm chằm vào hắc y nhân khẽ hỏi:
“Vị kia giờ có động tĩnh gì hay chưa?”
Run lên bần bật, nghe vị trưởng lão ấy hỏi, hắc y nhân vội vội vàng vàng đáp:
“Thưa trưởng lão chưa ạ, thực chưa ạ.”
Nói xong vẫn là cái vẻ đấy đầu cúi gằm, khom lưng, ôm quyền, người run bần bật.
“Thật vô tình thế sao.” Vị trưởng lão kia nghe vậy thoáng như là cảm thán nói, hắc y nhân nghe vậy không dám đáp hay cất tiếng dù chỉ là một lời.
Từ trong nhẫn không gian lấy ra một tờ giấy, giống như là nhiệm vụ đã có từ lâu rồi, vị trưởng lão kia đưa cho hắc y nhân rồi chậm rãi nói:
“Người ta vô tình ta cũng không thể không đúng không.”
“Tiểu tử kia ở cái tuổi này đã ngồi vào bàn hạ cờ rồi chẳng rõ là sớm hay muộn nữa, nhưng thử là sẽ biết thôi, đưa nhiệm vụ cho tiểu tư ấy, còn đầu xuân năm sau ta sẽ cất nhắc chức phó cho người kia, vui vẻ chứ.”
“Vâng, vâng ạ, nhận lấy tờ giấy, cung cung kính kính cầm vào trong tay hắc y nhân nghe vậy run bần bật nói.
Nói xong rồi rời đi.