Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 231: Xấu Hổ

Chương 231: Xấu Hổ


“Tính cả những giấc mơ điên cuồng nhất, rốt cuộc chàng đang tính toán điều gì?” Từ trong màn đêm tăm tối nhất một giọng nữ trong trẻo vang lên.

“Với trí tuệ thông minh và sáng suốt, cùng với đôi mắt có thể nhìn thấu tâm can, nàng không thể biết ta đang nghĩ gì sao?” Giống như màn đêm, giống như bóng tối, từ màn đêm tăm tối nhất, khi giọng nữ cất lên là khi giọng nam cất tiếng trả lời.

Bước ra khỏi màn che, lật tấm chăn mỏng ra khỏi cơ thể, trong căn phòng tối đen giống như là màn đêm tăm tối nhất, một đôi mắt chậm rãi mở ra.

Vươn đôi vai gầy, nhưng lại vô cùng rắn chắc, giống như một pho tượng được nghệ nhân tạc ra, cái lưng già mệt mỏi của người thiếu niên trẻ, phát ra những âm thanh “Crack” “crack” giống như chiếc xe cũ kỹ đang chuẩn bị khởi động lúc nào cũng có thể hỏng đến nơi vậy.

Nước da trắng bóc giống như quả trứng gà, giống như người chẳng thường hay ra ngoài, kết hợp với thân thể đẹp đẽ giống như pho tượng được tạc ra, không phải tự nhiên mà nó có thể thành.

Mái tóc đen tuyền, dài đến tận hông, trước còn được buộc lại, nay đã bị cắt gọn, cạo được sạch sẽ như này trong đây chắc chắn có bàn tay của người phụ nữ.

Thoáng khởi động cho bình minh thêm tỉnh táo, vặn chút đèn cho căn phòng sáng lên.

Chui trong chăn ấm, giống như con mèo lười, có gọi thế nào thì cũng không chịu dậy, thân thể t·rần t·ruồng của người con gái xinh đẹp đang nép mình vào, trốn trong chăn ấm.

Để cho nàng lười biếng còn hắn thì đi vệ sinh cá nhân, đánh răng rửa mặt.

Bắt lửa lên chảo nóng, đổ một chút mỡ của động vật đã được nàng chuẩn bị sẵn rồi cất vào trong cái hộp vào chảo, đập hai quả trứng, chiên lên cho phần mình của buổi sáng, chuẩn bị chút cơm cùng gia vị lúc ấy hắn đã có xong phần của mình.

Ăn gần xong thì thiếu nữ vừa tỉnh dậy, ngồi ăn nốt thì mới đi chuẩn bị thức ăn, dù sao trứng không phải là món để lâu được, nên ăn lúc nào, thì làm lúc ấy.

Ngồi xuống bàn với mái tóc bù xù, nhưng lại toát lên vẻ, hoang dại, giống như nữ thần của bình minh vậy, mặt trời trên cao dù bình minh rất đẹp, nhưng không ai có thể chiếm giữ nó làm của mình.

Những vết dấu đỏ tràn khắp trên người nàng, giống như là những vết tích được hắn đóng dấu làm của mình vậy, lườm hắn khi đôi mắt ấy khẽ liếc qua vết chấm đỏ, mang cho nàng chút thức ăn rồi để nàng ăn thôi.

Ngồi xuống bàn lau đôi tay đi vì nó dính đầy dầu mỡ, khi đôi tay đã được rửa qua rồi lau kỹ lúc này hắn mới cầm tờ báo lên đọc, mấy ngày nay tràn ngập tin tức về ngày luận võ, dù sao thì năm nay thiếu tông chủ tham gia mà.

Bữa nay là một buổi sáng im lặng, chỉ có tiếng loạt xoát của tờ báo lật, cùng tiếng người nhai thức ăn.

Dù rất khẽ nhưng yên tĩnh nên người ngồi trong phòng là nghe được.

Đọc xong tờ báo rồi xem thư đến, bức thư này có vẻ là tờ giấy nhiệm vụ, một nhiệm vụ mới được giao tới, khi đưa cho Vĩnh Hoa thì nàng mỉm cười, đọc xong nội dung của tờ nhiệm vụ nàng cười trêu hắn nói:

“Phải là những người xuất sắc lắm trước khi tốt nghiệp mới được đi làm nhiệm vụ, chàng không phải nên thấy tự hào sao?”

Nhận lại tờ giấy hắn cũng chỉ mỉm cười mà chẳng nói, thấy thế Vĩnh Hoa nàng quan tâm nói tiếp:

“Đồ đạc chàng như thế đã đủ chưa, có cần chuẩn bị thêm gì hay không?”

“Không cần.” Minh Triết hắn nghe vậy lắc đầu chậm rãi đáp.

“Bái phỏng sư phụ rồi chờ đến ngày là đi thôi.”

Vĩnh Hoa nàng nghe vậy gật đầu rồi chẳng nói nữa.

Lịch của hắn đi là sau ngày luận võ đại điển kết thúc, tức sau khi tốt nghiệp thì đi, tốt nghiệp cũng chẳng phải là chuyện vất vả, để tránh việc mất thời gian, họ sẽ gửi luôn tấm bằng đến hòm thư ngay sau khi luận võ đại điển kết thúc, nên sau khi nhận được tấm bằng thì hắn đi cũng được mà bây giờ đi luôn cũng chẳng sao.

Bữa sáng đã xong, Vĩnh Hoa nàng ở nhà phụ trách nốt việc rửa bát đũa, còn hắn thì đến Tàng Kinh các để vấn an sư phụ.

Đến nơi thì đã thấy Nghiêm lão nằm đấy, vất vưởng trên một chiếc ghế dài, trong thư viện không khí thanh tịnh, có một người ngủ ngáy “khò” “khò” cả người bốc ra nồng nặc mùi rượu, chỉ ngửi thôi cũng đã thoáng thấy say rồi, trên bàn dài là một ván cờ còn dang dở, có vẻ như Nghiêm lão vừa chơi mới người nào.

Giống như người không có nhà, mang danh là trưởng lão mà lại vất vưởng ở khắp nơi, nhưng mỗi người có cái cách hành sử khác biệt nên hắn không có ý kiến, cũng chẳng bận tâm, đi đến gần nơi mà Nghiêm lão đang nằm ngủ, hắn ôm quyền thi lễ, rồi nhẹ giọng khẽ nói:

“Thưa sư phụ, tiểu Tuấn Hào đến vấn an.”

Giống như người say vừa tỉnh, giống như người nói là cái chuông báo thức, đang ngủ say như c·hết Nghiêm lão choàng tỉnh lại, ngơ ngác ngó xung quanh, xong sau khi nhìn thấy Minh Triết hắn thì cười rồi nói:

“Tiểu Tuấn Hào đến rồi à, đến tốt, đến tốt, mau mau ngồi xuống đây.”

Nói rồi tay ông vỗ vỗ xuống cái chỗ cạnh người.

Kháng cự là vô ích vì không cần phải đi có cái lực đã kéo hắn về gần đấy rồi, ngồi bên cạnh Nghiêm lão, bàn tay già nua nhưng tràn đầy sức sống vỗ vỗ lấy đôi vai của hắn mà cười nói:

“Tốt, tốt, thân thể tốt đấy, không quên việc rèn luyện, rất tốt, nhớ năm xưa ta cũng như vậy, chỉ là thời gian khắc nghiệt quá mà thôi.”

“Cảm ơn sư phụ khen ngợi.” Minh Triết hắn nghe vậy thì lễ phép nói.

Nghiêm lão nghe vậy thì sảng khoái bật cười, chẳng biết từ đâu kiếm ra một bình rượu, tu thêm một ngụm, nhìn hắn, có chút trêu chọc nói:

“Tuổi trẻ thì tốt, nhưng có chút sự tình mình phải nên kiểm soát, chứ không hại lắm, hại lắm con ạ.”

Mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, đôi má thoáng đỏ lên, một cảnh hiếm có, như thể là hiểu ra một tầng ý ngầm, Minh Triết hắn nghe vậy thì gật đầu nhưng không dám nói.

Tờ giấy nội dung nhiệm vụ thoáng chốc xuất hiện ở trong tay của Nghiêm lão, đọc xong nội dung Nghiêm lão hắn khẽ cười, từ đẩu, từ đâu, thần thần bí bí lại móc ra thêm một chai rượu nữa, dúi vào tay cho Minh Triết hắn rồi chỉ mỉm cười.

Nhận lấy chai rượu sau đó cất kỹ cẩn thận, giống như là trân bảo phải giấu diếm vì sợ nó mất, xong việc Minh Triết hắn mới lễ phép hành lễ nói:

“Đệ tử cảm ơn sư phụ.”

“Nhưng thưa sư phụ, rượu này có ích lợi gì ạ?”

Mỉm cười thần bí sau khi nghe hắn nói, ánh mắt thoáng đảo qua bàn cờ rồi nhìn hắn đáp:

“Rượu này tốt cho những cặp đôi sau hoặc trước khi quan hệ, nhưng con đừng nên uống vì rượu này không hợp cho con đâu, có ít lắm nên nhớ phải tính toán cẩn thận ấy nhé.”

Minh Triết hắn nghe vậy thì gật đầu, giống như một đứa trẻ nhỏ khi ở bên cạnh Nghiêm lão lễ phép trả lời:

“Con nhớ rồi thưa sư phụ, cảm ơn người vì món quà.”

Mỉm cười khi nhìn hắn, sau đó Nghiêm lão hiền dịu xua tay trả lại cho hắn tờ giấy nhiệm vụ rồi dịu dàng nói:

“Ừm, con đi đi, nhưng nhớ là đi thì phải cẩn thận đấy, dù sao thì sư huynh còn muốn gặp con mà, tiểu tử nghịch ngợm.”

Ngượng ngùng, xấu hổ, gãi đầu giống như là một đứa trẻ khi bị trưởng bối biết lỗi bắt tội, nhưng khi thấy Nghiêm lão hắn làm vẻ tha thứ, Minh Triết hắn mỉm cười, hai tay ôm quyền, trước đó phải cất kỹ tờ giấy nhiệm vụ vào trong túi rồi mới đối với Nghiêm lão nói:

“Vâng thưa sư phụ.”

Chương 231: Xấu Hổ