Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 232: Hồn Nhiên
Khi Minh Triết hắn đi mất, khuôn mặt hiền dịu trên gương mặt già nua lập tức biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt băng lãnh đến vô tình, ánh mắt sắc lạnh nhìn về hướng bàn cờ, sinh cơ từ lão già bừng bừng toát ra, giống như người thiếu niên trẻ, khác xa so với lão già say rượu vừa mới tỉnh.
Một bóng đen chầm chậm xuất hiện sau khi hắn đi mất, tụ lại giống như thân người ngồi xuống cái ghế đối diện, tay vẫn còn đang cầm quân cờ, trầm ngâm như thể đăm chiêu suy nghĩ, sau khi quân cờ đã được hạ bóng đen ấy mới chậm chậm nói:
“Sư đệ còn trẻ, liệu có phải quá sớm khi ngồi vào ván cờ của người lớn?”
Nghiêm lão nghe vậy chỉ lặng yên suy nghĩ rồi đánh cờ mà không nói câu gì cả, thấy thế bóng đen ấy lại chậm rãi nói tiếp:
“Tình cảm thế gian là vô thường, bằng hữu, tri kỷ, tình nhân, … sư phụ người đừng để những thứ đấy ảnh hưởng đến tâm trí của người cầu đạo.”
Hạ quân cờ xuống rồi bật cười sau khi nghe những lời mà bóng đen vừa nói, nhìn lên bóng đen, rồi nhìn xuống bàn cờ, sau đó chậm rãi trả lời đáp:
“Bằng hữu, môn phái, theo con ta nên đứng bên nào?”
“Còn tiểu sư đệ, mọi thứ đã được sắp xếp sẵn ta chỉ là người thúc thôi.”
Nghe vậy bóng đen cũng chẳng trả lời chỉ trầm ngâm tập trung đánh cờ, yên lặng.
Bên kia trong nhà của Minh Triết, lúc này hắn đang tập trung việc tu luyện, tu luyện và tu luyện, Vĩnh Hoa nàng cũng đã sớm rời về nhà để tu luyện rồi, nên nhà giờ chỉ còn hắn thôi.
Một tháng trời đã chậm rãi trôi qua, cả tháng nay Vĩnh Hoa tổng đến nhà hắn ba lần, vì chủ yếu nàng dành thời gian cho việc tu luyện, khí tức đã ngày càng trầm ổn trước.
Còn hắn sau một tháng trôi qua đã xuất quan rồi, tu vi đã tiến bộ rất rất nhiều, ngoài là Tẩy Trần cảnh lục giai, trong là Tẩy Trần cảnh đỉnh phong rồi.
Chuẩn bị một thoáng thủ đoạn nữa, vì tuần sau hắn phải đi làm nhiệm vụ rồi.
Không cần lo hay cố kỵ vấn đề nhiều vì mọi thứ đã được tính toán cẩn thận, giờ tu vi chỉ cần không quá thần tốc ví như một phát lên thẳng Huyền Ngọc cảnh luôn thì không có ai là ý kiến đâu, mà nếu có một phát như thế người ta cũng chỉ hơi chú ý rồi thôi luôn.
Những bộ giáp, những thanh kiếm, đao, binh khí … của hắn mà Vĩnh Hoa nàng đem đi sửa đã mang về rồi, tất cả đều đã được như mới vì lưng hắn tựa đại thế nên dù sửa cũng không mất tiền.
Bộ giáp đã được nâng cấp với một vài chức năng ẩn, dù nó nặng hơn trước một chút nhưng an toàn là điều có thể bảo đảm, đao, kiếm, binh khí, … mọi thứ vẫn vậy, vì những thứ này hắn giờ không có nhu cầu phải nâng cấp thêm mới.
Ngoài ra trước khi đi Vĩnh Hoa nàng còn chuẩn bị cho hắn mấy món đồ, đa phần là do tự thân nàng chế trong thời gian rảnh để bảo đảm an toàn cho hắn.
Luôn luôn kiểm tra xem hắn còn thiếu hay là cần những thứ gì, chuẩn bị mấy món đồ dự phòng để bảo đảm an toàn cho hắn, dường như ở đây người đi đánh trận không phải là hắn mà là nàng vì mọi lần như một, lần nào cũng như lần nào, luôn phải chắc chắn.
Đồ đạc đã được chuẩn bị xong, tu vi đã được ổn định, giờ là lúc hắn đi gặp đồng đội của mình.
Nhiệm vụ này của hắn dù riêng biệt nhưng lần này lại đặc biệt đi theo đoàn đội, một tổ ba người, hai nam một nữ, hẹn gặp trước vào ngày hôm nay nên sau khi tạm biệt Vĩnh Hoa để nàng trở về tu luyện hắn mới bước đến Túy Hương lâu gặp hai người.
Đến quán vào trong phòng đã đặt sẵn mặc dù đúng giờ nhưng có vẻ hắn là người đến sớm nhất rồi, mười phút sau gõ cửa bước vào phòng là một cậu bé, tuổi khoảng mười được cha mẹ cậu đưa đến.
Tu vi gần bằng tu vi bên ngoài của hắn Tẩy Trần cảnh ngũ giai nhưng tuổi còn khá nhỏ, sau khi đưa đứa trẻ ấy đến cha mẹ của cậu bé cũng không ở lại mà rời đi, hai người ấy cũng không tầm thường, đều là Hoàng Cơ cảnh đỉnh phong bất cứ lúc nào cũng có thể lên được Huyền Ngọc cảnh, đặt ở bên ngoài cũng là anh kiệt một phái, nhưng mười tuổi đứa trẻ có phải là quá lớn để tự lập như này.
“Huynh tên gì?”
Ngồi xuống ghế, ghế không cao nhưng lại ngang với người kiên quyết không dùng tu vi nên phải mất một lúc mới leo lên được, dù hắn có hỗ trợ thì cậu bé vẫn từ chối, nên sau một lúc khi trèo lên ghế cậu bé mới mỉm cười nhìn hắn mà nói.
“Chào tiểu sư đệ, sư huynh tên Tuấn Hào.” Mỉm cười chậm rãi từ tốn đáp.
Nghe vậy cậu bé cũng mỉm cười rồi nói:
“Tên chỉ hai chữ thôi sao, cũng giống đệ, tên chỉ hai chữ Anh Kiệt.”
Giơ tay ra như thể muốn bắt tay giống người lớn, hắn thấy vậy thì mỉm cười rồi nói:
“Anh Kiệt sư đệ tốt.” Nói xong thì bắt lấy tay của vị sư đệ còn trẻ tuổi, không chút ngại ngùng hay làm khó mà chỉ mỉm cười.
“Tuấn Hào sư huynh tốt.” Bắt lấy tay của hắn, Anh Kiệt mỉm cười vui vẻ nói.
“Huynh có hào hứng không?” Buông tay của hắn ra, mỉm cười Anh Kiệt tiểu sư đệ hỏi.
“Hào hứng về cái gì?” Như thể người không biết, Minh Triết hắn mỉm cười rồi đáp lại.
“Về nhiệm vụ lần này ấy.” Cậu bé có thoáng chút khó chịu vì hắn như vẻ đang không hiểu, nhưng cũng chẳng để trong lòng lâu mà thúc giục nói.
“Có chứ, hào hứng lắm, đệ không thấy sao.” Mỉm cười nhìn về phía cậu bé, Minh Triết hắn chậm rãi nói.
Nhìn hắn bĩu môi cậu bé nói:
“Huynh nói dối, hào hứng là phải toe toét cười như này này.”
Nói xong cậu bé cố làm vẻ mặt cười toe toét cho hắn nhìn, thấy cậu bé hồn nhiên như vậy hắn chỉ khẽ cười rồi mỉm cười đáp lại:
“Có lẽ là ta chưa hào hứng được như đệ thôi.”
Đang đinh đáp lại thì thức ăn được hắn gọi đã được làm xong rồi mang đến, không quá đắt tiền mà đồ nơi đây cũng chẳng quá nhiều, vừa đủ cho ba người ăn được.
Thấy đồ ăn trước mặt, hai con mắt của cậu thiếu niên ấy sáng lên, như thể là người tham lam tìm thấy vàng vậy, vội vội vàng vàng lau bát lau đũa, vội cả mời luôn, để gắp nhanh miếng thịt vào bát.
Tận hưởng miếng thịt với gương mặt đắc ý nhất, thấy thế hắn mỉm cười tay lấy khăn lấy giấy chậm rãi lau bát lau đũa rồi nói:
“Đệ vội vàng như thể là để lát trả tiền hả?”
“Sư huynh không cần phải dọa ta, cha mẹ đã cho ta một ít linh thạch, một bữa cơm thôi ta trả tiền cũng được.”
Cậu bé ấy vẫn còn hồn nhiên lắm, một câu nói thôi đã để hắn biết thêm vài điều rồi, khẽ cười hắn chậm rãi đáp:
“Đừng lo lắng, đệ cứ ăn đi, bữa này ta mời được chứ.”
Hơi hơi mang vẻ chút ngượng ngùng sau khi nghe hắn nói cậu bé gật đầu nhưng sau đó vội đáp:
“Được thôi, nhưng bữa khác huynh phải để ta mời đấy.”
“Được, một lời đã định.” Minh Triết hắn mỉm cười một lúc, im lặng nhìn cậu bé, sau khi khuôn mặt chờ mong của cậu bé đã đến giới hạn hắn mới chậm rãi gật đầu nói.
Gánh nặng như được tiêu tan, nặng nhọc như biến thành thoải mái, phải đến khi hắn gật đầu đồng ý rồi nói cậu bé ấy mới có thể thư giãn mỉm cười, tiếp tục vui vẻ ăn, đúng là cậu bé hồn nhiên mà.
“Huynh có biết là những người được đi làm nhiệm vụ sớm thế này là ưu tú không?” Ăn xong một miếng thịt, cậu bé hồn nhiên ấy nhìn hắn rồi khẽ hỏi
“Thật sao, ta không biết điều ấy.”