Vạn Cổ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 233: Dối Lừa
Mặt đã đỏ chín Minh Triết hắn nhìn nàng, cố làm vẻ trấn tĩnh, nhưng lắp ba lắp bắp nói:
Còn cô gái kia thì ngược lại, ngại chút, nhưng lớn tuổi rồi, có những thông tin vẫn biết nên không mấy lo ngại, ban đầu còn ngạc nhiên sau thì cũng làm theo ôm chặt lấy hắn.
“Không không, không phải, ta, ta, đệ, đệ không làm được việc có lỗi với người ấy.” Lắp ba lắp bắp, mặc dù mắt đã mở ra, nhưng ngữ khí càng ngày càng nhỏ dần, vẫn là cái vẻ thiêu niên ngượng ngùng, nhìn nàng mà nói.
“Làm sao, đệ ôm ta thì được, còn ta thơm đệ một cái thì không được à?”
“Đừng như vậy là đừng như nào?” Vị sư tỷ kia nhìn ngượng ngùng Minh Triết mà hỏi.
Ánh mắt lộ rõ vẻ trêu tức, nhìn hắn cười mà nói:
“Nhân chứng đã ở đây, vật chứng đã rõ ràng rồi, chỉ là một câu tuổi trẻ thịnh khí, rồi định quay lưng bỏ đi à.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thêm một người là thêm một trải nghiệm mới đúng không, ta cũng chẳng ngại cộng thị một chồng.” Càng nói thân thể càng sát gần, bộ ngực mềm cọ cọ, nữ nhân xinh đẹp, trai mấy ai chịu được.
Lặng yên chẳng nói nhưng vẫn là cái vẻ ngượng ngùng, thấy hắn như vậy nàng lại bồi thêm nói:
Vị sư tỷ ấy dù thoáng trang điểm thôi, nhưng cười lên trông rất đẹp. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Dối đệ đấy, đó không phải là nụ hôn đầu của ta với người con trai.”
“Sư tỷ đừng hiểu lầm, chỉ là tuổi trẻ thịnh khí thôi, ta vẫn luôn điềm tĩnh, chỉ, chỉ là có vài vấn đề ta chưa kiểm soát được.”
“Xin hỏi đây có phải phòng của tổ đội nhiệm vụ không?” Câu hỏi kỳ lạ, chẳng rõ nghĩa, nhưng khi ngó vào lại là một khuôn mặt dễ thương, tất cả đều được những đứa trẻ tha thứ hết.
Chẳng chút ngại ngùng gì hết trên khuôn mặt của hắn bây giờ.
“Cốc, cốc, cốc.” Ngoài cửa tiếng gõ được vang lên, sau đó là một người nữ, mở cửa nhẹ nhàng ngó đầu vào, lại một người hồn nhiên nữa chẳng?
“Việc đã có, sự đã thành, giờ là lúc ta giải quyết hậu quả, đệ cũng không muốn người ấy biết về việc này đúng không? Trai năm thê bảy, tám, thậm chí là mười th·iếp là bình thường nhưng liệu người ấy có chịu không?”
“Sư tỷ dù sao cũng là người thiếu nữ, còn đệ một người không đủ sao, lâu ngày không gặp đâu đến mức là phải liếc mắt đưa tình.”
Ánh mắt hắn thoáng qua vẻ ngạc nhiên, nàng nhìn thấy vậy thì cười nói:
“Sư tỷ, đừng, đừng như vậy.” Giống như thể đã bị ngượng ngùng làm che đi hết lý trí, Minh Triết hắn giống như một đứa trẻ, đang cố ngừng vẻ ngượng ngùng.
“Ta, đệ, ta.” Nghe nàng nói hắn chẳng biết đáp lại, chỉ lắp bắp đứng ở đấy, giống như đứa trẻ đã quen với việc phụ thuộc, khi gặp việc khó chỉ biết đứng lặng trông trờ.
“Đệ không cần phải dối gạt nữa, cảm xúc lộ rõ hết trên khuôn mặt, ngượng ngùng thì có ngượng ngùng thật, nhưng đệ, chưa bao giờ quá mức như vậy đúng không?”
“Không làm được việc có lỗi với người ấy, thế còn ta thì sao, ta với đệ dù gặp mới mấy lần, nhưng khi c·ướp nụ hôn đầu của ta đệ không muốn chịu trách nhiệm à?” Cao giọng chất vấn, ngữ khí sắc lạnh, nhưng ánh mắt lại mang vẻ chờ mong, chẳng rõ là chờ mong điều gì.
Cậu bé hồn nhiên ở ngoài nhìn còn đang ngơ ngác, sau khi đi vào trong phòng, Minh Triết hắn đã ôm lấy nàng, giống như đôi tình nhân lâu ngày không gặp, như thể hai người đã thân quen từ lâu lắm rồi.
“Có vẻ như thứ gì đó đã khiến con người thay đổi nhỉ, trước còn là cậu bé điềm tĩnh, nay đã có chút ngượng ngùng thiếu niên rồi.”
“Là, là như thế đấy.” Hai mắt nhắm chặt, Minh Triết hắn lắp bắp đáp lại.
Giống như thể là lần đầu tiên được nghe thấy những tin tức ấy, nghe xong lời cậu bé ấy nói Minh Triết hắn vô cùng ngạc nhiên cùng bất ngờ, thấy vậy cậu bé có chút đắc ý mà đáp lại:
Tách ra thì cả hai đều ngượng ngùng, hắn cũng vậy, nàng cũng thế, nhưng cái vẻ ngượng ngùng của hắn giống như thể một cậu thiếu niên đang cố bình tĩnh thực chất sâu bên trong vẫn không che dấu được vẻ ngượng ngùng lộ rõ trên khuôn mặt, còn của nàng thì mang vẻ ngạc nhiên rồi ngượng ngùng, sau lại mang chút ngữ khí trêu chọc.
Nhìn thấy đôi mắt hiện ra cái vẻ thoáng thất vọng, nàng bật cười rồi nói:
Cậu bé hồn nhiên đang ngồi trên ghế đã phải che mặt lại vì ngượng, còn cậu bé hồn nhiên đang bị ôm ở nơi này, mặt đã đỏ chín.
“Vậy thì thế này đi, ta cũng chẳng dấu diếm ta thực chất là một kẻ mong trèo cao, giờ thân phận của đệ cao quý như thế, thêm ta làm th·iếp có được hay không nào?”
Tay cản lấy môi, nàng lùi lại, nhìn hắn, lườm nguýt, sắc mặt có thoáng vẻ tức giận nhưng ngữ điệu vẫn mang một chút trêu chọc nhìn hắn mà nói:
Làm bộ làm tịch như muốn trấn an bản thân, khuôn mặt cố quay về vẻ điềm nhiên, nhưng vẫn mang chút xíu sự ngượng ngùng, hắng giọng, cố, điềm tĩnh nói:
“Ta muốn làm gì sao?” Cô gái ấy mị hoặc nhìn hắn mà nói, sau càng tiến tới gần hơn, mặt đã gần kề bên nhau rồi, môi cũng đã gần chạm với môi rồi, nhắm chặt mắt tay không giám động, dừng ở gần môi vị sư tỷ ấy mị hoặc trêu tức, cười rồi nói:
“Dù sao đệ còn trẻ, có những thứ phải từ từ học mới được, ta đã từng thấy qua đệ của ngày trước, dù có thay đổi thì không đến mức là như bây giờ.”
Hắn thấy vậy ban đầu còn có chút luống cuống, giống như thể không biết giải thích thế nào, sau làm vẻ bình tĩnh lại, tiến tới, tay vòng qua eo, khẽ đặt nụ hôn lên đôi môi nàng.
“Tỷ, tỷ, tỷ muốn, muốn làm gì?”
“Đúng vậy đấy, vì cha mẹ ta nói thế mà.”
“Sư tỷ.” Nhận ra gương mặt đấy là ai Minh Triết hắn vội hô lên nói, sau đó chậm rãi đi ra gần cánh cửa.
Nhìn hắn, kiều mị trêu chọc mà nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy hắn vẫn luôn trìu mến nhìn mình, cô gái ấy lườm nguýt hắn một cái, sau trêu chọc nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Đưa người về phía trước, mắt nhìn chằm chằm vào hắn, ngữ điệu như đang chất vấn, hừng hực lửa giận từ trong đôi mắt chẳng biết làm thế nào sinh ra, hai tay chống nạnh như thể đang rất bực tức.
Thất vọng rồi khó hiểu khi hắn vừa nghe xong lời nàng nói, nhưng vị sư tỷ ấy chỉ mỉm cười, sau đó ánh mắt thoáng chốc sắc lạnh, chậm rãi đối với hắn cất tiếng nói:
Quay lưng định rời đi thì bị nàng giữ lại, hai tay vòng qua eo, từ từ kéo đến ôm lấy hắn, cùng một tu vi đều là Tẩy Trần cảnh lục giai mà nàng giữ hắn chẳng thoát ra được, khoảng cách từ từ, từ từ tiến lại gần, đến khi ngực đã chạm vào ngực, mặt đã sát gần nhau, ở khoảng cách này hắn có thể cảm nhận được từng hơi thở của nàng, ở khoảng cách này, khi ngực đã chạm vào ngực, tuy chỉ cách vài lớp áo mỏng thôi hắn vẫn có thể cảm nhận được, bộ ngực đầy đặn, mềm mại của nàng.
Chương 233: Dối Lừa
“Sư đệ.” Cô gái ấy thấy vậy cũng ngạc nhiên, ban đầu thì còn thoáng giữ lễ ngại ngùng, sau buông hết đóng cửa lại đi vào phòng ăn luôn.
“Lừa đệ đấy, mau mau ngồi xuống bàn thôi.”
Nhoẻn môi cười ngay khi hắn đang lắp bắp giống như đã tìm ra thứ kho báu mà mình luôn mong chờ, nàng lập tức giữ hắn lại rồi hôn lên đôi môi của hắn, bị hôn bất ngờ hắn vội dùng chút lực đẩy nàng ra, môi son khẽ dính, khi bị đẩy ra vị sư tỷ ấy cũng không bực tức mà chỉ mỉm cười nói:
Thấy vậy vị sư tỷ ấy bật cười tiến tới định hôn lấy hắn, nhưng khi môi gần kề môi, tay hắn đã chặn lại.
“Là như thế thì như nào, đệ cũng đã hôn ta rồi, mà đấy còn là nụ hôn đầu của ta với người con trai đấy, chẳng nhẽ đệ chỉ là tuổi trẻ thịnh khí, muốn chơi ta rồi bỏ.” Ôm càng chặt, giọng như chất vấn cậu bé ngượng ngùng.
“Sư đệ lâu ngày không gặp, đúng là đã trưởng thành rồi.” Vẫn ôm lấy vòng eo của hắn mãi không thả, nhưng không tựa vào ngực mà ngả ngả ra mặt đối mặt, nhìn nhau vui vẻ trò chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.