Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 234: Nhiệm Vụ
Ngồi xuống dưới bàn, quay lại vẻ điềm tĩnh thường thấy, dường như lúc này mới sực nhớ ra điều gì đó, ánh mắt của hắn khẽ nhảy, sau, mới quay sang cậu bé hồn nhiên vốn ban nãy còn che mắt không dám nhìn kia, giới thiệu nói:
“Sư đệ có hơi thất lễ một chút mong đệ thông cảm, vị này là một người quen cũ của ta, chúng ta từng gặp ở trong một lần sự kiện tên Khả Như.”
“Sư, sư tỷ tốt.” Cậu bé ngượng ngùng, dơ tay định bắt, giọng lắp bắp nói.
“Sư đệ xin chào.” Tay nhẹ nhàng bắt lại coi như là đáp lễ, không quá mức trêu chọc mỉm cười Khả Như nói.
Không khí đã bớt đi phần ngượng ngùng, thêm một vài đĩa thức ăn cùng một đôi bát đũa mới được yêu cầu mang vào.
“Tỷ, tỷ đến đây không phải nhầm lẫn nhỉ?” Cậu bé hồn nhiên cất tiếng, có hơi chút lắp bắp vì còn vương chút ngượng ngùng hỏi.
Đang chỉnh sửa lại khăn ăn Khả Khả nghe vậy ngạc có thoáng ngạc nhiên, ngay sau đó biểu cảm ấy biến mất, thay vào lại là biểu cảm trêu trọc nói:
“Sư đệ đoán thử xem liệu ta đến đúng chỗ hay chưa?”
Dường như đã nghe ra hay biết được điều gì đấy, Minh Triết hắn chỉ lặng gắp thức ăn vào bát mà chẳng hỏi hay ý kiến gì, còn cậu bé kia thì ngược lại chút, vẻ ngượng ngùng đã bớt đi rất nhiều, ánh mắt trở lại như ban đầu hồn nhiên hỏi:
“Tỷ có phải trong tổ đội ba người đi đến Vĩnh An làng không?”
“Có chứ.” Khả Như mỉm cười vui vẻ nói.
“Ta là thành viên nữ còn lại trong đội đây.”
Nghe ra cậu bé đã hiểu, hồn nhiên nhưng tinh lắm, có lẽ là do di truyền, xác nhận được điều mình muốn cậu bé vui vẻ nói:
“Sư tỷ tốt ta là Anh Kiệt cũng là một trong ba người trong tổ đội đây.”
“Vậy trước đó không ở trong tổ đội thì ta không tốt sao?” Không phải đáp lời, Khả Như vui vẻ hỏi xoáy lại.
“Cái này, cái này.” Ánh mắt lúng túng của đứa trẻ hồn nhiên ấy, ngay sau khi bị trêu đùa, chẳng biết phải đáp lời thế nào đã hướng ánh mắt về phía vị sư huynh đang lặng lẽ ăn thức ăn của mình.
“Hì, hì.” Nhìn ra được sự lúng túng của cậu bé, tay đẹp nhấn nhẹ vào đầu mũi nhỏ, mỉm cười mà nói:
“Thôi không trêu đùa sư đệ nữa, đã có người mời cơm rồi thì mau ăn thôi.”
“Sư tỷ nói phải.” Giống như vừa bị người trói lại vừa được người cởi, cậu bé hồn nhiên dù có chút tinh quái nhưng vẫn, hồn nhiên lắm.
Vị sư tỷ ấy thấy vậy thì chỉ khẽ cười không nói gì.
Chỉnh sửa lại khăn ăn hai người cũng bắt đầu chậm rãi dùng bữa.
Cơm được một lúc, đồ ăn đã vơi vơi chút.
Giờ đây người mời tiệc bỗng hóa thành người ngoài, giống như bị trêu chọc đến nỗi không thể phản bác lại nữa, chỉ có lẳng lặng ăn, ai hỏi gì cũng chỉ ầm ừ đáp.
Còn hai tỷ đệ kia thì ngược lại, một cậu bé ngạc nhiên, thêm cô nàng tinh quái, ngươi đùa ta đáp, nói nói cười cười gần như là cả buổi, thân thiết thấy rõ là hơn rất nhiều.
“Mà tỷ lần này đến làng làm nhiệm vụ gì thế?” Cậu bé hỏi.
“Không phải là làm nhiệm vụ giống đệ sao?” Khả Như đáp.
“Không có.” Gắp thêm một miếng thức ăn vào mồm, đang ăn dở nghe vậy còn quên nhai, vội lắc đầu xuýt nữa thì thức ăn rơi mất, cố nuốt xong rồi mới nói.
Thấy vậy ở một bên Khả Như chỉ lẳng lặng cười.
Thoáng một lúc thức ăn đã được nuốt xong lúc này cậu bé mới cất tiếng nói:
“Trước ta cũng từng hỏi sư huynh, hai bên là nhiệm vụ khác nhau, nên ta nghĩ ta với tỷ không thể giống nhau được.”
“Thật sao.” Nheo mắt Khả Như làm giọng nghi hoặc hỏi.
“Thật đấy.” Cậu bé khẳng định chắc nịch gật đầu.
Ánh mắt như thể đã tin vào điều đấy, mặc cho Minh Triết hắn chỉ ở một bên lẳng lặng ăn vị tỷ tỷ ấy cất tiếng hỏi cậu bé:
“Vậy, nhiệm vụ của đệ là gì? Của ta là tìm bí ẩn về sự kiện m·ất t·ích.”
“Của đệ là tìm một vài loại thảo dược.” Cậu bé nghe vậy thì ngạc nhiên, nhưng sau cũng đáp.
“Còn của huynh?”
“Gần làng có một khu mỏ, nhiệm vụ của ta là tìm hiểu sự bất thường của nơi ấy.” Đang ngồi lẳng lặng ăn, Minh Triết hắn nghe vậy thì từ tốn đáp.
“Thật sao.” Cậu bé ấy nói với một cái giọng ngưỡng mộ, nhưng ngay khi quay sang nhìn bát ăn ánh mắt ấy mang một chút vẻ buồn bã.
Dù sao thì hai vị sư tỷ đi cùng, ai ai cũng làm công to việc lớn, người thì điều tra bí ẩn, người thì thăm khám sự bất thường, ừ thì tuổi nhỏ làm việc nhỏ, nhưng nghe vậy chẳng phải là tủi thân.
Dường như đã thấy được điều ấy Khả Như vỗ vỗ vai, xoa dịu, an ủi nói:
“Sư đệ đừng buồn, đệ có nghe không, cái gì, cái gì nhỉ, à đúng rồi, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đệ cùng tổ đội với ta, với sư huynh đây, ai ai cũng làm nhiệm vụ nguy hiểm, dù cho nhiệm vụ phân chia không đồng nhất, nhưng cùng một tổ đội làm sao kém cạnh được, nhỡ đâu nhiệm vụ đó lại là tìm kiếm thảo dược hiếm, hay là hạt giống mới, tông môn vô cùng cần nhưng đã thất truyền rồi thì sao?”
“Ừm, sư tỷ nói đúng đấy.” Như đã được sạc điện đầy đủ, cậu bé hồn nhiên đã sốc lại tinh thần, phấn chấn nói, thấy vậy vị sư tỷ kia chỉ cười không có thừa thế mà xông lên thúc quá đà, mà chỉ chậm rãi nói:
“Vậy đệ phải ăn nhiều lên, ăn nhiều mới có sức để làm nhiệm vụ được, cha mẹ ta từng nói, bụng phải chắc, thân phải ấm, việc mới làm.”
“ĐÚNG.” Thúc một câu nhẹ, chiến ý đã bay ngập trời, cậu bé hồn nhiên hưởng ứng, hô to nói, xong cũng chẳng ngại ngùng gì, ăn uống như thuồng luồng mặc là no hay là chưa.
Ánh mắt của vị sư tỷ ấy khi nhìn thấy vậy thì cũng có thoáng chút lo lắng, vì quá khứ từng thấy c·hết no người không phải là không nhiều, nhưng lúc này cũng không hợp can, nên cứ ăn vài miếng là lại phải nhìn nhìn cậu bé một chút.
“Sư tỷ, làng ấy có chỗ nào thú vị không, hay gần khu mỏ có điểm nào đặc thù?” Đầu còn vui vẻ, sau thì lẳng lặng, mãi đến tận bây giờ Minh Triết hắn mới cất tiếng lên nói, trước cũng chỉ là hờ hững nói nói đáp đáp vài lời.
“Đệ đó, chưa đi đã nghĩ tới nhiệm vụ rồi.” Đang lo lắng cho cậu bé, Khả Như nghe vậy thì quay sang trêu đùa đáp, nhưng ngay đó lại quay lại nhìn cậu bé kia, sợ cậu ăn quá gấp mà, c·hết no.
“Ta cũng chỉ mới đến đó một lần.” Quay lại sau khi đã liếc qua xong, dù sao trò chuyện nhiều, đối với cậu bé hồn nhiên kia, cũng có một chút hào cảm, từ trong hành động nhỏ, thấy nhiều thứ, bản chất là tốt nên không muốn người ở bên cạnh c·hết vì mình.
“Cũng lâu lắm rồi kể từ lần cuối ta đến đó, nhiều thứ mờ nhạt không còn nhớ nữa, nhưng cái làng đấy gần như cũng chẳng có gì, đương nhiên mấy chỗ để cho đám đàn ông giải trí không ngờ là vẫn có, tuy là cơ sở ngầm thôi, nhưng nếu đệ dám đến ta sẽ đánh gẫy chân đệ rồi mang về cho người ấy đấy, rõ chưa.” Mắt như bừng lửa, giọng điệu đanh thép, cảnh cáo mà nói.
Lúc này Minh Triết nghe vậy gật đầu vô cùng phối hợp đồng ý, thấy thế thì vị sư tỷ kia mới vui vẻ, quay sang lại kiểm tra một cái rồi mới quay lại nói tiếp:
“Mà ta nhớ ở đó có một quán rượu, bán rượu đặc chế khá ngon, chủ quán cũng hiền lành chung quy là người tốt, cũng lâu lắm rồi, lần này đến đấy không biết quán có còn hay không.”
Nói xong thì lại quay sang kiểm tra cậu bé ấy thêm một lần nữa, sau cái câu kích động giờ chỉ sợ cậu c·hết no.