Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 236: Hào Kiệt
Nắm lấy hai vai, nhẹ nhàng nắn bóp, một âm thanh dịu dàng cất lên, phá đi không gian thanh tịnh mà nhàm chán.
Người nữ năm nay nhìn cũng khá lớn tuổi rồi, nhưng mặt vẫn trắng bóc như được chăm sóc kĩ lưỡng, da nhìn còn chẳng khác gì em bé, nếu không phải mái tóc có vài điểm bạc, không, thực chất giờ nhìn còn chẳng rõ là đây là nhuộm hay tự nhiên.
Giống như cô thiếu nữ vừa bước qua tuổi mười tám, trước còn nhìn mái tóc đã thoáng bạc để đoán già trẻ, giờ chỉ cần nhìn ánh mắt là biết bao nhiêu.
“Mỗi một nhiệm vụ là một chuyến phiêu lưu đầy lãng mạng, một kẻ thua cuộc, chốn tránh khỏi thực tại, đã bị thế giới này nghiền nát, kh·iếp sợ đến nỗi không còn có thể đứng dậy được thì làm sao biết được sự hứng khởi của bản tình ca đầy lãng mạng này.” Nằm úp ở dưới giường người nam nhân đó điềm nhiên chậm rãi nói.
“Hì, đúng là tuổi trẻ.” Người nữ cười khẩy đáp những ngữ khí dường như không hề có tức giận.
Vuốt ve lấy lưng người như người thợ điêu khắc đang mê ngắm kiệt tác, những ngón tay thon di động khắp cơ thể như muốn chiếm lấy nó làm của mình, mê đắm từ ánh mắt, với khóe miệng chầm chậm kéo lên, người nữ kia không thể che được lòng ham muốn, nhưng, vẫn điềm tĩnh nói:
“Cơ thể này,”
“…” Một ngụm nước bọt chầm chậm được nuốt xuống.
“Nắng và gió, kiệt tác của thần linh, cơ thể này được xây nên từ sự vất vả, nhưng không phải là để làm đẹp, có phải không?”
Người nam lặng yên chẳng đáp, phảng phất như thể không nghe được gì cả, chỉ chậm rãi tận hưởng việc xoa bóp.
Quá trình xoa bóp, sau một khoảng thời gian dài cũng kết thúc, chậm rãi đứng lên mặc lấy y phục.
Dường như đã quá quen với máu và thịt rồi nên khi nhìn thấy thứ đó người nữ kia gần như chẳng có phản ứng gì nhiều cả, ngạc nhiên giờ không có vì trước khi bắt đầu cởi áo, người ấy đã ngạc nhiên rồi.
“Đệ không có hứng thú sao, ta sẽ không làm nó miễn phí đâu nhưng đối với đệ thì sẽ có ưu đãi đấy.” Nháy lấy con mắt nàng mị mị nhìn người nam nhân ấy.
Như đao kiếm trước mặt, như núi đổ, biển động cũng chẳng đổi, sắc mặt ấy vẫn vậy, dù phía trước là lời dụ hoặc của người nữ với vẻ ngoài trông vô cùng xinh đẹp.
“Không, hứng thú với điều ấy không nhiều.” Đưa một túi linh thạch đầy ự vào trong tay của người nữ, nam nhân ấy chậm rãi nói, sau đó quay lưng rời đi với một lời chào, bỏ mặc người nữ đang tràn đầy tiếc nuối trên khắp khuôn mặt.
Nhà đã trở về, đêm dài, mệt mỏi, nhưng cũng, thoải mái, Minh Triết hắn dù sao cũng đã gửi tin cho Vĩnh Hoa nàng rằng hắn sẽ về muộn, nàng giờ này chắc đang ở nhà nàng tu luyện nên hắn cũng chẳng làm phiền nhiều, dù sao thì thường thường cũng thế, tự đun lấy nước để tắm dù là đêm đã muộn, rửa sạch rồi lau người đi sau đó là lên giường.
Không có trằn trọc vì ngủ phải thư giãn, rất nhanh thôi bình minh sắp đến rồi.
Mấy ngày tiếp theo cứ trôi qua như vậy, tu luyện, kiểm tra lại đồ đạc, tắm rửa ăn uống rồi ngủ, một vòng tuần hoàn mà chẳng có phút giây nào nhàm chán, Vĩnh Hoa mấy ngày nay bận tu luyện, lâu lâu gặp mặt, trước nay vẫn thế nên chẳng có vấn đề gì.
Thoáng cái ngày đó đã tới, Vĩnh Hoa nàng giờ vẫn bận việc nghiên cứu và tu luyện nên không đưa ra được, đi cùng với nhóm, lần này hắn được ngồi lên xe ngựa rồi.
Xe ngựa cũng là một trải nghiệm mới, dù có vô số phương thức để di chuyển nhưng đa số vẫn thích đi xe ngựa hơn, ngựa đã có linh trí, tu vi còn cao hơn cả ba người nên cũng chẳng cần người đánh xe chúng tự biết đường đưa đến điểm.
Khoang xe không được trang trí theo kiểu lộng lẫy mà nó được trang trí theo kiểu xưa, đơn giản, với hai hàng ghế ở hai bên để ngồi, cửa ở trước sau để ra vào, vậy là hết, không có chăn cũng chẳng có gối muốn có thêm thì tự mang vào.
Muốn ngắm thế gian thì phải mở ra cửa, trước sau đều được cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều, tu vi dù nhanh nhưng ngựa đi khá chậm cứ như thể là nó đang lười.
Tốc độ này so với người bình thường chạy thì nhanh hơn chút, nhưng nếu muốn đến nơi đi phải mất ba ngày.
Cậu bé hồn nhiên kia cũng khá thích thú, luôn mồm luôn miệng nói nói cười cười, lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ cha mẹ đưa ra đến tận nơi, hí hửng chào cha chào mẹ ngồi lên xe ngựa mà không mang chút buồn gì.
Cha mẹ cậu bé rất quan tâm đến cậu ấy, nên cũng đã nhờ vả hai người để ý rất nhiều, đặc biệt là Khả Như nàng, vì dù tu vi của hai người bằng nhau ở bên ngoài, thì Khả Như nàng cũng là người lớn tuổi, đã kinh qua nhiều nhiệm vụ hơn và được nhiều người biết đến hơn, nên tin cậy nàng là sự lựa chọn hợp lý nhất đối với những bậc cha mẹ khi gửi gắm con mình.
Dù sao thì cậu nhóc ấy dù có tài năng nhưng vẫn còn nhỏ tuổi và hồn nhiên lắm, cha mẹ sao không hiểu con cái để con đi một chuyến đi dài như thế này đã phải rất yên tâm rồi.
Trò chuyện với người vui cười với ngựa, dường như sự hồn nhiên của cậu bé đã khiến cho cả ngựa cũng phải mềm lòng, cho cậu cưỡi trên lưng nhưng vì sợ cậu ngã nên đi phải chậm lại, dù luôn luôn để ý nhưng nhỡ đâu có việc gì.
Hồn nhiên thì hồn nhiên, vui cười thì vui cười nhưng sau hai ngày cậu bé ấy đã nhàm chán, nằm dài ở trên ghế đọc sách như đang không có việc gì làm, dù sao thì hai ngày cũng trôi qua rồi, chỉ có ngắm cây ngắm cỏ, ngắm hoa ngắm rừng thì sao không nhàm chán cho được, không có nghỉ ngơi, không có dừng lại, chẳng có ăn uống, hai con ngựa cứ đi như thể là chẳng có vấn đề gì cả.
Trong xe ngựa ba người cứ đến bữa là ăn, đến giờ là uống, sau cũng là việc ai nấy làm, vui vẻ chuyện trò đã nói hết nguyên cả một ngày đầu tiên rồi.
Mắt lim dim như thể đang rất buồn ngủ, tay cầm quyển sách cũng chẳng vững, nằm dài ở trên ghế cậu bé ấy đang ngáp ngắn ngáp dài.
Bỗng, xe ngựa dừng lại, tiếng van xin của người phụ nữ ở bên ngoài vang lên khiến cậu bé hồn nhiên đang buồn ngủ tỉnh hẳn, lao nhanh ra khỏi xe như là tia chớp.
Bên ngoài, một bà lão đang quỳ lậy với nước mắt nước mũi giàn dụa, hai tay chắp lại rồi lại lậy xuống như thể đang van xin người kia hãy tha thứ cho mình.
Cạnh đó là một đại hán, cao to lông lá, thân để trần, tay đang cầm thanh kiếm cũ, từ trên thân kiếm toát ra cái mùi tanh, giống như thể của thứ dịch ta muốn rửa nhưng cũng mãi không sạch.
“Lạy ông hãy rủ lòng từ bi tha cho bà già nghèo khó này, tôi nào có ă·n c·ắp, đời tôi dù nghèo khó cũng chưa từng lấy của ai bao giờ.”
“IM.”
“Ông bảo mày lấy là mày lấy, bây giờ mày còn định đổi trắng thay đen lừa ông để lấy tiền à.”
Van lạy cầu xin, vừa van xin bà già nghèo khổ vừa nói, ngay đó đại hán quát ta một tiếng trừng mắt lớn tiếng với bà già.
Kiếm định chém xuống khi bà già định tiến sát gần mình nhưng ngay đó đã bị ngăn lai.
“Congg.”
“Congg” lên một tiếng thanh kiếm chém trúng giáp tay của cậu bé, đỡ lấy bà già, chính khí lẫm liệt, nhìn đại hán không chút sợ hãi cậu bé lớn giọng nói:
“Không biết đúng sai, không biết thật giả, nhưng không thể nhìn một người phải c·hết trước mắt mình được.”