Vạn Cổ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 237: Lừa Gạt
Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, dường như đã tiếp xúc với Khả Như khá nhiều nên giờ Minh Triết hắn lại đi trêu chọc một đứa trẻ cho nó xấu hổ để tìm kiếm sự thích thú. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy trời cũng chưa muộn chúng ta đi dạo một vòng thử xem làng này có thứ gì, được chứ?” Tâm lý đã ổn lo lắng đã bớt, khi cậu bé đã yên lòng rồi hắn mới cất lời nói tiếp.
Cậu bé xuống thứ hai, sau là Minh Triết hắn mới xuống.
“Cứu người thì tốt nhưng sau nên chú ý hơn tránh khỏi bị lừa.” Không để ý đến Khả Như, Minh Triết hắn quay sang nhìn cậu bé ngượng ngùng từ trầm giọng nói.
“Ừm.” Cậu bé nghe vậy thì gật đầu vui vẻ.
Là cậu bé hay là Minh Triết?
Dường như đã hiểu ra chuyện gì cậu bé hồn nhiên mặt thoáng ngượng nói.
“Cầm lấy tiền đi, nếu bà ấy có nợ thì tôi thay bà ấy trả.”
Ba người đều xuống, tóc tai gọn gàng sau Khả Như mới nhìn hai người kia rồi nói, nói xong nàng cũng quay lưng rời đi luôn.
Làng có vẻ vắng người, dường như chẳng ai ra tiếp, nhưng họ đến làm nhiệm vụ, đâu phải đi nghỉ mát đâu nên chẳng ai ra tiếp cũng là chuyện bình thường.
Quay đầu sang nơi khác làm vẻ như không để ý, nhưng nhìn thế nào cũng giống như cậu bé ngượng ngùng đang không muốn đối mặt vậy, thấy Minh Triết hắn như vậy Khả Như nàng càng muốn đùa nghịch hơn, liên tục buông lời trêu ghẹo.
Giống như thể đã bị dọa sợ, cốc đang lau tí thì bị rơi mất, cả người run lên bần bật, một nỗi sợ khắc sâu vào tâm trí người, nhưng hắn chỉ người nào.
Đại hán nhìn cậu bé trừng mắt đe dọa nói, nhưng sau như thể đã ý thức được việc gì kiếm chỉ vào bà già, chậm rãi giải thích:
“Thằng nhóc mày là ai, đến có việc gì?”
“Đúng là mạnh yếu dù từng lúc khác nhau anh hùng hào kiệt thời nào cũng có.” Ngồi ở trên xe ngựa chứng kiến toàn cảnh ấy Khả Như mỉm cười nói.
“Chỉ là l·ừa đ·ảo cậu bé ấy không nhận ra thôi, chứ tay cầm kiếm cũ kiếm đâu ra trăm kim tiền.” Minh Triết hắn nghe vậy thì từ tốn đáp.
Ngượng chứ, nằm gọn trong hai quả núi kia không ngượng sao được, dù là một cậu bé nhưng vẫn là con trai mà, hơn nữa về chuyện anh hùng này dù không làm sai nhưng khi được khen ngợi cũng có chút ngượng ngượng đối với cậu bé ấy.
Dạo chơi khắp làng, sánh vai bước đi, một kẻ thì chắp tay sau lưng còn một người thì vung văng chẳng lo ngại, đang đi trên đường, ngắm đường ngắm phố Minh Triết hắn cất tiếng hỏi.
“Bà lão này ă·n c·ắp tiền của ta, hơn một trăm kim, bây giờ lại còn diễn trò không trả, tội này không đáng để chém à?”
“Tôi không có, tôi không có.” Bà lão khóc lóc nói.
Làm vẻ chỉnh trang lại tóc tai thực đang cố gắng bình tĩnh, nhưng ngay đó Khả Như đã thơm vào má cậu bé một cái đến khi tách ra vết son vẫn còn vương vấn trên gò má, tay cố chà nhưng son không trôi.
“Im lặng.” Đại hán nhìn bà lão trừng mắt quát.
“Sao lại xấu đấy là việc tốt còn gì, tranh thủ thời gian không ở cùng bố mẹ, lại cũng chưa gặp ông bà, gần đây nghe Khả Như sư tỷ nói là có vài chỗ, ta với đệ hai người cùng vào, đây cũng coi như là mở mang hiểu biết.”
Về lại xe với khuôn mắt hớn hở, giống như một người lính vừa thắng trận trở về.
“Huynh, huynh xấu, cha mẹ đã dạy rồi đừng hòng dụ ta mấy chuyện đó ta còn nhỏ.”
“Bà ngoại đệ sống ở nơi này nên đệ sẽ đến đấy, nhưng bà ngoại không thích người lạ lắm, huynh …” Có vài lời muốn nói thẳng nhưng thực rất khó nói, nói đến đấy thôi cậu bé đã áy náy nhìn hắn mà chẳng nỡ nói tiếp.
“Ha, ha.” Nghe cậu bé phản bác Minh Triết hắn khẽ cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Làm sao đây, rõ ràng là không thích người ta, sao ngữ điệu giống ăn dấm rồi.” Nhoáng sang ngồi cạnh, với cái vẻ mặt đắc chí trêu ghẹo dễ ghét, thân người cọ cọ vào vai hắn Khả Như nói.
Mặt cậu bé giờ đã đỏ lắm rồi, giống như chàng trai mới lớn lần đầu gặp tình đầu vậy, ngượng ngùng lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 237: Lừa Gạt
Còn bà lão được cứu thì mừng rỡ vô cùng liên tục quỳ lạy, cảm ơn đối với cậu bé, cậu bé đinh giúp là giúp cho tới, ý muốn đưa bà ấy về nhà nhưng liên tục bị bà ấy từ chối, bất đắc dĩ chỉ có thể đưa bà ấy ít tiền khoảng mười kim để bà ấy tự về.
Đến cả bản năng c·hết tiệt nó cũng không hoạt đồng, vì con thỏ dù sợ nhưng nó vẫn còn bản năng để chạy mà.
“Ngài, ngài, đại, đại nhân vô cùng, vô cùng hân hạnh khi được gặp lại ngài.” Sợ đến mức tay run lẩy bẩy, sợ đến mức giọng nói lắp bắp, sợ đến mức mà chẳng dám làm gì nữa rồi.
“Sư tỷ, sư tỷ.” Giãy dụa để cố thoát nhưng tay còn chẳng dám chạm vào người, mặt không thấy nhưng giờ chắc ngượng lắm.
Vui vẻ rồi nhàm chán, chuyến đi cũng kết thúc, xe ngựa đã dừng lại ba ngày đã tới.
“Không có nha, đấy là phần thưởng cho người anh hùng mà.” Khả Như vui vẻ cười đáp.
“Không sao, vấn đề này ta tự lo được.” Lời nói như thuốc trấn an, sau khi Minh Triết hắn nói xong cậu bé đã bớt lo lắng đi nhiều.
“Đừng mơ, huynh đừng hòng dụ ta, cha mẹ ta đã dạy rồi, ta còn bé nhưng không ngu để huynh dụ.”
“Vâng ạ, cảm ơn sư huynh dạy bảo.” Tay đang cố chà đi vết son, mặt vẫn còn đỏ bừng, cậu bé nghe hắn nói thì lễ phép gật đầu đáp, nhưng ngữ khí nhìn xem vẫn còn mang cái vẻ ngượng ngùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hừ, ông đây nể mặt đại nhân tha cho mày đấy.” Cầm lấy tiền vào trong tay nhìn bà lão hừ lạnh một tiếng rồi nói, nói xong đại hán xoay người cầm kiếm quay lưng bỏ đi trở lại vào rừng.
Đi vào quán thấy một người đang lau cốc, đứng sau quầy khi thấy hắn thì giật mình.
“Vậy chúng ta tách ra từ đây nhé, vì mỗi người có một nhiệm vụ mà, ta có một cái người quen ở đây nên sẽ ở nhờ nhà của nàng ấy, người ấy chắc là không nhớ ta đâu, nhưng gặp nhau một lần cũng tính là quen mà, hì hì.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ đó cho đến khoảng mười hai mươi phút sau, một cậu bé ngồi ở trên ghế ngắm đôi nam nữ người thì ngại ngùng không nói, người thì trêu ghẹo chẳng tha, vết son trên mặt đã bị thoa bớt nhưng phải dùng dịch tẩy chắc mới đi được.
“Cũng đúng.” Khả Như mỉm cười.
“Trêu chọc để khiến người khác ngại ngùng, dường như đó là thứ tỷ thích nhỉ?” Ngồi một bên Minh Triết hắn chậm rãi nói với một sắc mặt điềm nhiên.
Giống như con chuột nhỏ bị dọa sợ bà lão giờ lại núp ở sau lưng của cậu bé, mờ mịt chẳng rõ đúng sai nhưng không thể thấy c·hết mà không cứu, lấy từ trong nhẫn ra khoảng một trăm kim đưa cho đại hán mà nói:
Trời còn sáng nên nơi đây khá vắng, hoặc có thể là do làng vốn đã vắng người.
Nói nói cười cười bên đối bên đáp, dạo hết cả ngôi làng cuối cùng hai người rẽ vào quán rượu, đây dường như là quán duy nhất ở trong làng, vì có thể có những cơ sở ngầm, mới đến hôm nay sao hắn biết được.
“Anh hùng đây rồi.” Bắt cậu bé vào lòng liên tục xoa lấy đầu của cậu bé đến khi tóc tai rối mù, Khả Như nàng cười vui vẻ nói.
Khả Như xuống xe trước, đôi chân trắng dài, mê hồn người, nhưng lại mặc kín thân chỉ có thông qua một vài cử động nhỏ mới có thể thấy được chút da thịt nhưng thế là đủ rồi, đối với một vài người.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Thoáng trêu chọc một chút sau mới thả ra Khả Như cười nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.